Từ lúc còn bé, ai cũng đã nghe và luôn thầm ngưỡng mộ về một câu chuyện cổ tích nào đó, để rồi khi trưởng thành, chúng ta đều biết rằng nó không hề có tồn tại. Nhưng biết đâu được, cuộc sống muôn màu mà.
Tôi gặp anh, trong phòng net nơi tôi làm. Tôi là chủ ở đây, còn anh là chàng trai vì một cơn mưa đầu mùa mà đã tấp vào vội vã. Mang cái dáng vẻ có chút gì đó đặc biệt, anh lại gần tôi và trố mắt mắt nhìn một hồi. Chút bối rối khiến ai cũng thấy rõ, anh gãi đầu, rồi quẹt quẹt mũi, lắp ba lắp bắp khiến tôi không thể buồn cười hơn được. Nhưng tôi lại lỡ bật cười thành tiếng, anh cũng cười theo, rồi anh cũng nói ra được điều mình muốn là nhờ tôi tạo một tài khoản ở đây. Anh mở máy, và không khác gì với suy nghĩ của tôi, anh chỉ bật trình duyệt lên rồi nghe nhạc là đầu tiên, hoặc lên facebook rồi đọc tin tức mà thôi. Có vẻ như thật sự là một chàng trai vui tính nhất tôi gặp được, tôi biết chứ, anh cứ hay nhìn tôi thay vì cứ dán mắt vào màn hình. Và mỗi lần tôi nhìn lại anh, anh chỉ bật cười hoặc ngó nghiêng sang đâu đó rồi gãi đầu như đang suy nghĩ về một vấn đề nan giải. Có lẽ rằng, anh đang muốn nói điều gì đó với tôi nhưng thật sự là nếu ở trong trường hợp mới gặp mặt, cũng khó mà mở lời với một người lạ nhỉ ?
Được một lúc, và hiển nhiên khi trời đã dứt cơn mưa, anh sẽ đứng dậy và rời khỏi đây như bao người. Thế rồi, anh lại gần tôi và bắt chuyện. Tôi biết được, anh là một khách du lịch từ nơi khác dấn vào đất Sài Gòn được vài ngày. Chiếc xe của anh đã cùng anh vượt cả trăm cây số mới có thể đặt chân ở đây. Và cũng giải đáp cho cái câu hỏi ban đầu của tôi về sự khác biệt của anh với tất cả vị khách ở đây, anh là một chàng trai mê nhiếp ảnh, thế nên chút bụi trần đó đã làm nên sự khác biệt. Anh lục lại trong người, và cầm ra một cái móc khóa xinh xắn. Anh nói rằng, nó là của công ty anh, và cũng là món quà lần đầu tiên anh nhận khi đi làm. Tôi cũng phải hỏi nhiều lần về nó, nhưng anh vẫn bảo rằng, “Đó chỉ là một cái móc khóa mà thôi…”
Khi anh bước ra cửa, tôi bật dậy, và lỡ thốt ra câu hỏi :
– Anh sẽ trở lại chứ ?
Anh mỉm cười, và như chờ một cái gì đó, tôi chủ động xin lấy facebook của anh. Đổi vị trí với nhau, có lẽ tôi là người bối rối thay vì là anh rồi. Kể từ đó, anh rất hay ghé qua nơi này của tôi mặc dù rất xa nơi ở hiện tại của mình, cũng hơn chục cây chứ ngắn ngủi gì đâu.
“Thần Cupid thì đang đi la cà, anh thì đang ngồi ăn cơm gà, em thì đang tung tăng hát ca. Thần Cupid bắn mũi tên cái ĐÙNG, anh nghe hai tai lùng bùng, nghi là trúng tiếng sét ái tình, mà thiệt trúng tùm lum…”
Tôi nhâm nhi câu hát này, và rồi mỉm cười theo. Nhưng khi kết thúc lộ trình, thì chúng ta sẽ trở lại điểm xuất phát, cũng đến ngày mà anh rời Sài Gòn trở về nơi sống của mình để làm việc nữa chứ. Anh đến và tạm biệt tôi, chỉ là tạm thôi mà. Cũng câu hỏi như cái ngày đầu tiên đó, tôi nhìn sang anh :
– Anh sẽ trở lại đây chứ ?
Tôi không biết rằng anh cố tình, hay không nghe thấy, anh vẫn bước đi ra ngoài và ngồi lên chiếc xe của mình. Trước khi tiếng nổ máy bắt đầu, anh nhìn sang tôi lần cuối, và rời khỏi. Thời gian trôi qua rất lâu, cô gái tuổi mười chín, đôi mươi đâu thể cứ ở mãi ở một chỗ được, có lẽ rằng tôi đã nghĩ quá nhiều mất rồi. Anh và tôi cũng chưa nói về bất kì điều gì về nhau, trước đến giờ, anh là một vị khách của tiệm, là một khách hàng vui tính của tôi, thế thôi. Cũng phải vài ngày nữa, tôi mới nghỉ làm ở phòng net này để kiếm một công việc ổn định khác. Cánh cửa thủy tinh dày đặc đó mở ra, tiếng leng keng của chuông cửa rung lên, tôi giật bắn và nhìn ra ngoài. Anh đã ở ngay trước mắt của tôi. Tôi, và thật sự, kẻ bối rối lúc này không nói lên được gì chính là tôi đây này. Anh mỉm cười và đáp lại câu hỏi từ rất lâu rồi của tôi :
– Anh đã trở lại rồi đây !
Tôi bật cười rất thích thú, cứ ngờ rằng chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa chứ. Anh lựa một máy ở gần tôi, và lúc này, tôi mới hỏi anh :
– Em nghĩ rằng anh sẽ không đến chứ ?
Anh gãi đầu, vẫn cái điệu bộ cũ rích đó nhưng không lẫn đi đâu được :
– Anh quên mất một điều gì đó, hình như là một lời nói của ai, và anh buộc phải trở lại thôi. Thứ mà anh quên không thể gửi bằng bưu kiện hay nắm lấy một cách thông thường được. Anh đã quên mất em, và trở lại vì em…
Tôi mỉm cười, và giờ tôi biết rằng cổ tích là có thật. Có những chuyện tưởng chừng như không thể, nhưng mọi chuyện kỳ lạ đều sẽ diễn ra ở bất kì đâu, có thể rằng chúng ta không thấy nhưng không phải không có. Công việc, cuộc sống, và cả tình yêu, tất cả từng giây từng phút cơ hội và may mắn cũng luôn đến với bản thân mỗi người. Tuy nhiên, điểm khác nhau ở những người đó, là chúng ta liệu có nắm bắt được nó và trân trọng hay không thôi.