Một câu chuyện ngắn có thật được một đọc giả gửi về cho Xemgame.com.
Hít vào cuống phổi cái hương vị Sài Gòn gần hai mươi năm, là một người dân Sài Gòn từ gốc đến rễ đấy. Thế nhưng tôi cũng thuộc dạng ngoan hiền mà thôi, cứ suốt ngày ở thui thủi trong phòng sau khi đã tốt nghiệp cấp 3 mà mơ mộng viễn vông cuộc sống tốt đẹp. Gia đình cứ luôn luôn hối thúc tôi nên học tiếp một cái nghề nào đó hoặc kiếm một công việc cho bản thân, để sau này còn có cái mà nuôi thân. Nhưng tôi không nghĩ thế, tôi luôn làm những điều mà bản thân cho là đúng và chẳng theo bất kỳ một sự sắp đặt nào.
Thế rồi, cũng đến tận hai năm sau ngay khi có cơ hội, tôi mới được xin được một công việc để mà theo đuổi, mà cũng nhờ vào bạn bè thôi mới có mà thôi. Vời gian đầu có vẻ rất vất vả để làm quen, nhưng dần dần, tôi có vẻ đã tìm được đam mê thật sự ở đây. Tôi hứng thú với mọi thứ, với công việc hiện tại, và cũng rất mê nhiếp ảnh nữa. Thậm chí, tôi cũng mơ ước rằng số tiền làm được vài năm, tôi sẽ dùng nó để đi một chuyến du lịch xuyên đất nước Việt Nam bằng xe lửa. Rồi tôi sẽ có mặt ở khắp núi non hùng vĩ, được ngắm rừng vàng biển bạc, những tấm ảnh tuyệt đẹp của chuyến đi kỷ niệm… Nghe có vẻ mơ hồ và khó thực hiện nhỉ? Nhưng có ước mơ thì sợ gì không thành hiện thực, ước mơ chỉ nằm ở trong tiềm thức mỗi người, chỉ chờ chúng ta vẽ nên đôi cánh để nó thành hiện thực mà thôi.
Công việc của tôi nghỉ vào mỗi thứ bảy và chủ nhật, và tận dụng lấy hai ngày nghỉ này, tôi luôn đi rong ruổi khắp nơi để thưởng thức những điều mà tôi cho là tuyệt vời tại đây. Có khi tôi dừng lại ở một cánh đồng, có lúc sẽ ở một quán cà phê acoustic, hoặc ở trên một cây cầu lộng gió về đêm. Nhớ lại lúc còn đi học, có lần chỉ vì muốn làm một việc thử thách chính bản thân mình, tôi đạp xe từ đất Sài Gòn đến tận Vũng Tàu cơ đấy. Điều này hoàn toàn là thật, và khi tôi trở về, tôi nhận khá nhiều chỉ trích từ mọi người hơn là những lời ca ngợi. Nhưng tôi biết, gia đình và thầy cô cũng chỉ vì lo cho tôi mà thôi, và cũng lần đó, tôi đã chụp được một tấm ảnh khiến tôi nghĩ rằng nó thay nhào nặn tôi đến bây giờ, đó là một bức ảnh Bình Minh tuyệt đẹp. Ít nhất thì trong mắt của tôi nó là tấm ảnh đầu tiên đẹp nhất, một phần quà của người chiến thắng từ thiên nhiên chỉ dành riêng cho tôi mà thôi.
Tôi vẫn nhớ vào cái ngày chủ nhật đó, vác cái máy ảnh cơ mà tôi mượn được từ một ông bạn đồng nghiệp, tôi hí hoáy tập gần cả buổi ở nhà trước khi đem nó vào một lễ hội của Nhật Bản được tổ chức ngay chính trên cái mảnh đất Sài Gòn này.
Ở đây, nó thật sự khác xa với tất cả những gì tôi nghĩ, ngoài trừ cái nắng nóng và đông đúc đến khó thở ra thì tất cả đều rất lạ trong mắt tôi. Len lỏi ở các sạp hàng, từ các tấm poster, hay các gối ôm, thậm chí cả miếng lót chuột cũng đậm chất otaku nữa. Tôi tranh thủ vài hỏi giá và tự sắm vài món đồ lưu niệm, trước khi chuyển qua dãy hàng thức ăn.
Từ các món bánh đậm phong cách xứ sở Phù Tang đến tận cả món bánh tráng trộn Việt Nam, tất cả đều rất ngon khi bạn nếm thử. Người ta nói, ăn bằng tất cả năm giác quan thì mới gọi là thưởng thức, nhưng có lẽ chỉ cần mắt nhìn thấy ngon, và mũi đánh hơi thấy hương thơm nồng nàn, cho đến khi đưa vào miệng và nghe thấy tiếng nhóp nhép, điều đó cũng rất tuyệt vời rồi.
Làm thật no căng, nhưng kể ra thì đến tận bây giờ, mặc dù là lần đầu tiên tôi nhìn thấy các cosplayer bằng mắt thì tôi cũng chưa hề chụp lấy một ai cả. Không phải vì họ không đẹp, không phải vì họ thế nào, mà chỉ thật khó khăn nếu như bạn mở lời ra nói với một người lạ mặt, thậm chí còn chụp ảnh của họ nữa chứ. Cứ như vậy mà cho đến gần hết thời gian, tôi vẫn chưa có được một bô ảnh đem về.
Và rồi, tôi nhắm cả hai mắt lại hít một hơi sâu, có thể rằng tôi đã làm hơi quá lên khi nói mình phải lấy hết can đảm để đứng trước cô gái với cái trang phục cổ trang đó mà bảo rằng :
– Bạn ơi, mình chụp bạn được chứ ?
Từng giây trôi qua với tôi lúc này, cứ ngỡ như là một khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy. Tôi nắm chặt lấy cái máy ảnh, mà chờ một câu trả lời từ cô gái đó. Và rồi, cô ấy mỉm cười, khẽ cúi chào một cách trang trọng như các nhân vật thời xa xưa. Và rồi, tôi đã có được vài tấm ảnh để kỷ niệm về chuyến đi này, đồng thời cũng là lần đầu tiên tôi chụp một người con gái xa lạ chứ không phải phong cảnh như những tấm ảnh khác.
Mọi người có tin vào chút gì về cái gọi là tình yêu sét đánh không nhỉ ? Thông thường thì những tình yêu sét đánh chỉ được đề cập đến phim ảnh, hay sách báo đại loại thế mà thôi. Nhưng lần này, càng nhìn qua tấm ảnh của cô gái đó, tôi có một cảm giác bồi hồi rất lạ. Và rồi, tôi biết mình đã say nắng cô ấy ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Tôi dùng tất cả khả năng, để tìm lấy chút gì đó liên lạc với người này. Các trang thông tin, hay các nhóm trên facebook, cũng phải mất một khoảng thời gian, tôi đã tìm lại được cô gái đó. Nhưng tìm được thì sao nào ? Chẳng khi không mà lại kết bạn với người khác, đùng một cái lại kêu mình thích người ta thì ai lại chẳng chạy mất dép cơ chứ. Cứ như thế, hằng ngày tôi vẫn trông thấy nick của cô ấy phát sáng lên, nhưng để enter ra một câu chào hỏi thì cũng khó khăn không kém gì. Tôi đã chủ động, là người bắt chuyện với cô gái này trước với tư cách một người theo dõi khi vô tình thấy một dòng trạng thái không vui của cô ấy.
Tôi chào hỏi, và bạn ấy đáp lại tôi. Tôi nói tiếp, và bạn ấy cũng tiếp tục. Cứ như thế một hồi, tôi nhận ra rằng cô gái này cũng dễ gần chứ đâu đến nổi khó khăn gì đâu. Cô ấy nói về lần đầu tiên cosplay của mình, rồi lần đầu tiên đi fes. Còn tôi lại luyên thuyên về ngày hôm đó, và dẫn dắt ra vài thứ linh tinh chỉ mong kéo dài cuộc trò chuyện này thêm thôi. Cái cảm giác được nói chuyện với người mà mình thích, thật khó mà diễn ra làm sao ấy chứ. Còn vì làm vào ban ngày, nên cô ấy đã dừng cuộc trò chuyện này ngay sau đó ít phút nữa.
– Đợi chút.
– Sao thế ?
Cô ấy gõ hình mặt cười, và chờ câu nói tiếp theo từ tôi. Nhưng thay vì nói “Mình thích bạn từ hôm đó” hay đại loại “Mình thích bạn từ lần đầu tiên”, nghe nó có vẻ sến quá đi, và nếu tôi ở vị trí cô ấy thì cũng khó mà nói chuyện tiếp khi người mà cô ấy gặp lần thứ nhất đã có suy nghĩ như thế rồi. Cô gái vẫn chờ câu nói tiếp theo từ tôi, nhưng tôi không nghĩ ngợi gì cả, lại nói ngay ra :
– Liệu, bạn có thể để mình chụp bạn lần nữa chứ ?
Cô ấy im lặng, rồi nick facebook đã tắt ngúm đi…
Tôi chờ rất lâu sau đó, mới tin là cô ấy đã không còn online nữa. Đúng thật là, tôi tự nhận mình là một kẻ ngốc luôn cơ đấy. Phải chi lúc đó, tôi chỉ chúc ngủ ngon và tiếp tục cuộc trò chuyện vào ngày mai thì có vẻ đã tốt đẹp hơn. Nghĩ lại bây giờ thì thấy mình thật buồn cười nữa mà. Bước vào công ty và đến ca nghỉ trưa, tôi bật điện thoại và dòng tin nhắn facebook được gửi kèm theo cái tấm ảnh cúi chào lúc cô ấy đăng mặc trang phục cosplay :
– Cảm ơn bạn, mình hi vọng sẽ gặp bạn lần nữa nhé !