Trang chủ » Game thủ » Câu chuyện của một Cosplayer: Cảm ơn bạn, vì đã ở đây!

Câu chuyện của một Cosplayer: Cảm ơn bạn, vì đã ở đây!

Team XemGame | 17/04/2015 15:13

Hãy
ủng hộ bọn mình để xem nhiều clip game mới hơn nhé!

Tôi là một cô gái tuổi mới lớn, và cũng chưa thể nào nói là tôi đủ tự tin để bập bẹ trên trường đời cả. Tuổi trẻ tràn đầy những suy nghĩ tiêu cực và háo thắng, nhưng phải có thế thì mới đúng là tuổi trẻ, và mỗi lần vấp ngã chúng ta mới có thể trưởng thành sau mỗi chặng đường mà mình đi được.

Cosplay

Tôi thích đọc truyện tranh, tôi thích các ca khúc về nước Nhật, tôi thích manga, và cả cosplay nữa. Tôi đến với thế giới cosplay chỉ vì sự tò mò, hứng thú, và tôi chỉ suy nghỉ đơn giản về cosplay là hóa trang thành các nhân vật trong trong manga hay anime, và những người đó có thể gọi là cosplayer hay coser. Bắt đầu bằng việc đưa những tấm ảnh lên trang cá nhân, và dần dần, tôi đã đủ tự tin để hóa thân trong một dịp festival nào đó.

Tôi phải tìm hiểu thật kĩ trước khi có thể đứng trước tất cả mọi người, tôi nên làm gì trong những dịp lễ hội, nên làm thế nào với những món đồ mang theo, nên chuẩn bị gì trước… nói chung là khá rối rắm. Và để giải quyết các vấn đề đó, tôi hiểu rằng một coser sẽ có một người đi cùng với mình. Có thể rằng ít người biết, những coser luôn có một người đi theo, và giúp đỡ coser, họ được gọi là staff.

Tôi đăng ở trang cá nhân, và các nhóm cosplay khác để tìm ra một staff cho mình, nhưng không được kết quả như ý muốn. Và đến ngay diễn ra lễ hội, tôi chỉ là một thường dân bước vào với hàng tá thứ trong ba lô. Tôi lủi thủi ở các hàng ăn, qua các nhánh đồ lưu niệm rồi kiếm một chỗ để nghỉ ngơi. Check vào facebook, và nhận được tin nhắn từ một người lạ mặt :

– Tôi có thể làm staff được chứ ?

Tin nhắn được gửi vào buổi tối, và chỉ sau khi tôi đã ngủ. Tiếc thật chứ, phải chi lúc đó tôi thức thêm chút xíu nữa thôi, thì hôm nay đã khác rồi. Nhắn lại tin nhắn đó:

– Cảm ơn bạn nhưng giờ đã vào lễ hội rồi. Mình nghĩ là không kịp mất.

Cosplay

Xong rồi, tôi lại cất điện thoại vào trong túi và chuẩn bị đảo thêm một vòng nữa. Thật sự là ngớ ngẩn, khi tôi không nhớ rõ gặp được cô ấy trong hoàn cảnh nào, trong lúc tôi đứng dậy hay khi tôi vừa bước đi nữa. Nhưng chính xác rằng, cô ấy đã ở cạnh tôi lúc đó và nói :

– Là mình đây này, hôm nay mình sẽ là staff cho bạn nhé!

Tôi nhìn cô gái lạ mặt đó. Cũng là một người con gái như tôi mà thôi, cầm khư khư cái máy ảnh đắt tiền trên tay, hình như là Nikon hay Canon thì phải. Tôi cười thầm, trong lòng cũng thấy ngạc nhiên vì mọi chuyện trùng hợp như thế. Nhưng chỉ mới gặp nhau và chưa có một buổi gặp mặt, thật khó để tin một người khác lắm. Cô ấy vẫn nhìn tôi như chờ lấy một câu trả lời, tôi suy nghĩ :

“Chỉ là quần áo, và vài món lặt vặt, chắc không sao đâu nhỉ…”

Cũng chính vì đó, tôi đã gật đầu. Thật ngại khi kể lại, sau đó thì tôi cùng cô ấy vào nhà vệ sinh chuẩn bị tất cả. Bước vào là vịt, nhưng khi ra đã hóa thiên nga (nói cho có vần thôi chứ chẳng phải đẹp đẽ gì đâu nhé). Tôi chập chững đón nhìn những ánh mắt của tất cả, mọi người đang nhìn vào mình, cảm giác đó thật xấu hổ lắm. Tôi cố gắng bình tĩnh, và hít thở thật sâu vào, và cô ấy cũng mỉm cười, rồi động viên tôi. Những tấm ảnh đầu tiên được chụp, cũng là do cô ấy hết.

Từ từ, tôi cũng được chú ý. Và tôi nhớ nhất cái sự kiện khiến tôi thót tim, sau khi được xin chụp vài tấm ảnh, nhưng cũng khá lâu đấy, tôi nhìn sang cô ấy, và rồi như giọt nước bốc hơi giữa cái khí hậu nóng bức thế này, cô ấy đã biến mất. Đã nóng vì thời tiết, càng đổ mồ hôi hơn khi một người lạ mặt cầm lấy ba lô của mình mà biến mất. Cái bộ dạng lúc đó thật sự là buồn cười lắm nhé, vừa phải chạy, vừa phải giống như nhân vật mà mình biểu diễn thành, cứ như rằng tôi và nhân vật này là một vậy. Tôi đi được một vòng, và rồi cánh tay của ai đó nắm lấy tôi cùng tiếng nói đằng sau khiến tôi quay người lại :

– Ơ, bạn vừa đi đâu thế. Mình thấy bạn còn tạo dáng nên chạy qua mua nước thôi. Không sao chứ nhỉ ?

Và rồi, cô ấy rút ra cái khăn trong túi mà thấm lấy mồ hôi trên mặt tôi bây giờ. Tôi thật sự muốn nói ra cái nỗi sợ ấy, cô ấy xuýt làm tôi thót tim luôn cơ mà. Nhưng tôi mỉm cười, nắm lấy tay của cô ấy và đáp lại thật nhẹ nhàng :

– Cảm ơn bạn, vì đã ở đây.

cosplay-thang-4-xg-12

Rồi cô ấy gãi đầu, cười nhắm tịt mắt lại.

Sau lần đó, cô gái này đã nói với tôi rất nhiều điều mà tôi từng nghĩ sai. Cô ấy cho tôi biết rằng, cosplay không phải cứ mặc vào một bộ trang phục nào đó rồi vỗ ngực đó là cosplay, hay mình là coser được, đó chỉ là thứ a dua theo phong trào rẻ tiền mà thôi. Trước tiên, tôi phải có tình cảm với nhân vật đó, và cố gắng khoác phụ kiện, trang phục “gần giống” lên người cũng được, vì bề ngoài có thể được bỏ qua vì vốn dĩ mình không phải là người đó. Nhưng cô ấy nhấn mạnh rằng, tôi phải có được thần thái của nhân vật mà mình yêu thích, mà những người a dua đó sẽ không làm được. Cô ấy lấy vài ví dụ về coser rẻ tiền cho tôi nghe, nhưng tiếc rằng tôi không nhớ rõ về câu chuyện đó nữa, và dường như nó đã được đăng lên các trang thông tin điện tử rồi đấy.

Cô ấy là một người dễ gần, thích kể chuyện, rất thật thà, và là bạn của tôi. Sau sự kiện đó, bộ costume kia không phải là bộ cuối cùng, nhưng giờ đây tôi chẳng là một coser nữa đâu. Không phải vì không có đam mê, nhưng mà vì khi đã trưởng thành rồi, thì sẽ càng có nhiều chuyện khiến tôi quan tâm hơn là đam mê đó nữa. Tôi vẫn tham gia các festival, vẫn mua các poster,  thưởng thức các món khoái khẩu trong lễ hội, và trên hết, tôi đã kiếm được thứ gì đó quý giá hơn cả đam mê kia nữa : Một người bạn thật sự giữa lòng xã hội tấp nập này.

>> Grand Theft Auto 5 – Bom tấn nhập vai nay đã có bản Crack

GAME HOT TRONG TUẦN
GAME HOT TRONG THÁNG

Clip hot trong ngày