Tiếp tục với series bài tâm sự của game thủ gửi về cho Xemgame thì ngày hôm nay (24/9/2015), chúng ta lại đến với nỗi lòng của một chủ quán net, về những vấn đề “kỳ lạ” xoay quanh giữa chuyện phụ huynh và các game thủ nhí.
Xin chào Xemgame và các bạn đọc giả,
Trước thấy trên website chúng ta hay chia sẻ những mẫu chuyện ngắn, chia sẻ về tâm tư, những vấn đề xoay quanh cuộc sống của giới game thủ. Mình thì rất hay đọc mục này mỗi khi rảnh rỗi, bởi mình là chủ một tiệm net nhỏ tại Quận 2 và những vấn đề Xemgame đã từng đưa ra mình thấy chúng rất thực vì gần như mình tiếp xúc toàn bộ những vấn đề đó hằng ngày.
Nhân đây mình cũng xin chia sẻ một câu chuyện về những vấn nạn mà các bạn game thủ chúng ta hay thấy trong quán net. Đó là những đứa trẻ kỳ dị trong tiệm net, chân chưa chạm đất và thậm chí bàn tay cũng chưa ôm nổi con chuột…
Tuy nhiên vào ngày hôm qua, mình mới nhận ra được vài việc tưởng chừng như sẽ không bao giờ gặp phải. Đó là trong tiệm net của mình, có một cậu nhóc rất hay ra chơi, thường là vào chập tối khoảng 5-6h chiều và đến tầm 8h tối là về. Để diễn tả được thằng bé này, nó tầm lớp 4 thôi và tựa game ưa thích của nó là Liên Minh Huyền Thoại. Đọc đến đây chắc hẳn nhiều người chửi trong đầu lắm, dạng như “À thằng óc c*hó phá game đây rồi”. Ban đầu chính mĩnhg cũng đã có những suy nghĩ như thế, tuy nhiên sau hơn 2 tháng theo dõi mình nhận ra vài điều kỳ lạ.
Ảnh minh họa
Bản thân nó chẳng nói chuyện với bất kỳ ai trong tiệm net cả, lẽ ra với độ tuổi của nó thì việc trò chuyện, chơi đùa với bạn bè là điều khá bình thường. Tuy nhiên với nó thì mặc nhiên việc mở miệng là thừa thãi, nhưng khi nó tính tiền, vẫn dạ thưa rất lễ phép. Thậm chí các bạn tin không, ngay cả chat trong game nó cũng không chat cơ. Đôi khi liếc sang nhìn nó chơi, đồng đội chửi nó thôi rồi, nhưng nó vẫn im lặng không có chút động tĩnh gì. Mình có chút kỳ lạ hơn khi thỉnh thoảng thấy mẹ nó ra nhìn nó chơi, rồi còn cười xoa đầu, hoặc có khi 2 mẹ con xách tô cơm ra quán mình ngồi ăn cùng nhau nữa chứ….kể cũng khó hiểu vô cùng.
Rồi vào một ngày nọ, chán nản với cái cảnh ngồi đoán già đoán non vấn đề thằng nhỏ. Mình mới bắt chuyện hỏi thử mẹ của nó, tại sao nó im lặng quá vậy, tại sao cô lại cho con cô chơi game sớm thế? Các bạn biết vấn đề của nó là gì không?
“Nó bị tự kỉ con à, sau khi bố nó mất cách đây 1 năm, nó bỗng thế này. Chẳng nói chuyện, chẳng vui đùa cùng ai. Đi học về một là chui vào 1 góc nhìn xe cộ, 2 là nằm khóc. Ban đầu cô cũng buồn, cho nó đi chạy chữa nhưng nó cứ khóc, la hét mãi. Sau này bỗng nhiên nó kiếm đâu ra game gì đó trên máy tính ở nhà rồi chơi, lúc này thì cô mới thấy nó vui lên được 1 tý. Nhưng mới đây máy tính nhà vừa hư nên cô sợ nó quay lại như cũ nên cô mới bảo nó ra đây chơi giải trí cho vui” – Cô ấy chia sẻ với mình.
Ảnh minh họa
Lúc đó tim mình như nghẹn lại…thì ra là thế! Ừ tự kỷ do mất bố, nó còn quá nhỏ để có thể biết cách vượt qua nỗi buồn. Con nít thì chắc chỉ có game, giải trí mới khiến nó bớt nguôi ngoai thôi. Song nếu cứ đâm đầu vào game thế này mình sợ rằng game sẽ khiến nó sa lầy hơn. Chừng như đọc được suy nghĩ ấy, cô ấy lại nói tiếp: “Được cái nó ngoan hiền lắm, học trên trường không bị sa sút gì cả. Nên cô cũng an tâm và ngày chỉ cho cháu nó ngồi máy tính chơi game vài tiếng thôi”.
Kể từ đó mình bảo cô cứ cho em nó ra đây, mình trông giúp, thậm chí vài đứa trong xóm tầm tuổi như thằng An, thằng Tuấn mình vẫn bảo chúng nó có chơi thì rủ em ấy chơi cùng để nó bớt bệnh tự kỷ.Mà mỗi khi thấy có đứa nào mời chơi chung nó vui lắm, mặt hớn hở thấy rõ nhưng vẫn tuyệt nhiên chẳng nói lời nào cả. Tuy nhiên cả mình và cả nó đều biết rằng việc chơi chung với nhau, luôn là những niềm hạnh phúc lớn đối với giới game thủ, phải không mọi người.
Mọi chia sẻ bạn đọc xin vui lòng gửi về hệ thống Tin Nhắn của fanpage https://www.facebook.com/xemgame hoặc https://www.facebook.com/xemgamepro