Đời đã chọn nghề cho tôi trở thành Game Master.
Vào một chiều tháng 7 năm đó, tôi chính thức thất học, bị “đuổi cổ” khỏi ngôi trường Học Viện Ngân Hàng đã gắn bó nhiều năm cùng hai tờ giấy có dấu đỏ. Cho tới bây giờ tôi vẫn không hiểu nổi tại sao ngày đó có thể hoàn thành đủ 120 tín chỉ để ra trường.
Âu cũng là cái may!
Game Master cũng có bằng đại học đấy nhé.
Nhưng ra trường rồi thì làm gì khi cả Hà Nội có gần ba vạn đứa khác cũng ra trường cùng thời điểm. Tôi tặc lưỡi, mặc kệ! Tôi rải hồ sơ ở tất cả các công ty, ngân hàng, rồi tới đâu thì tới.
Cũng có vài nơi gọi phỏng vấn, nhưng tôi đều trượt. Lý do trượt khá nhảm nhí vì thiếu kinh nghiệm. Ừ dĩ nhiên, vừa ra trường lấy đâu ra kinh nghiệm.
Như bao thằng con trai khác, thời sinh viên tôi cũng nghiện game, có thể nói game đi vào máu. Ngày thi đại học tôi còn thức khuya tham gia trận công thành chiến cùng anh em trong bang.
Thi đại học cũng phải chiến nốt trận công thành đã.
Tháng 10, tôi gửi hồ sơ vào một công ty game. Với thành tích bất hảo vài năm sinh viên, tôi được nhận ngay sau buổi phỏng vấn.
Người ta chọn nghề, còn nghề chọn tôi. Âu cũng là cái số!
Người ta chọn nghề, còn đời chọn tôi.
Bước vào công ty, tôi mới biết mình lại là một trong những người có bằng cấp cao nhất. Những anh em khác đến với nghề chủ yếu bằng niềm đam mê và kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến. Lần đầu tiên tôi thấy cái thành quả bốn năm đại học của mình không có giá trị
Sản phẩm đầu tay là một game MMORPG chủ đề Tam Quốc. Tôi được làm việc cùng một team cứng, có kinh nghiệm vận hành lâu năm, hoặc không cũng là những siêu nhân có nhiều tài lẻ. Với cách nhìn của tôi có thể gọi là thành công nhưng đánh giá từ lãnh đạo thì vẫn luôn là: “Bọn này làm ăn quá chán”.
Suốt ba năm thăng trầm, người đến kẻ đi, tôi vẫn trụ lại và dần có một vị trí nhất định trong môi trường công nghiệp game đầy biến động. Từ GM tôi leo lên GOM (Trưởng nhóm vận hành) rồi lăn lộn qua cả PM (giám đốc sản phẩm), làm đủ các việc, từ test game tới lập kế hoạch, viết bài trang chủ, tới viết PR. Nhìn chung ba năm làm game đã biến tôi từ một sinh viên non nớt thành một kẻ chai sạn với những va chạm máu lửa của cuộc đời.
Nếu ai hỏi tôi mong muốn ngay lúc này là gì, tôi chỉ cười hiền lành và bảo: Được một ngày không phải chơi game.
Ước mơ lớn của rất nhiều GM là được ngủ đủ giấc.
Làm GM không khó. Nhưng làm GM có một cái tâm với nghề, một cái đầu lạnh ứng biến trước mọi sóng gió dám nghĩ, dám làm thì không phải ai cũng có thể làm được.
Có những người chọn nghề để xây dựng cuộc đời. Còn tôi vẫn nói đùa: “Đời chọn nghề cho tôi trở thành GM“.