Thằng bạn tôi thường nói vui là: “Tình yêu đến từ hai phía như là một bữa tiệc xa hoa mà ai cũng có phần, nhưng yêu thầm thì cứ như con chó thích giấu xương, không ăn thì tiếc mà ăn thì lại sợ bị hóc”.
Thực ra cách nói bỉ bựa đó của nó cũng ngầm chửi xéo tôi mà thôi. Quả thật là tôi đang yêu thầm và khúc xương mà tôi muốn thì lại chẳng thích tôi.
Người tôi yêu thầm tên Linh, thực ra tôi và cô ấy cũng chẳng quen thân gì. Chỉ là bạn bè cùng lớp, hơn nữa tôi và cô ấy lại ở hai thế giới quá khác nhau. Linh xinh xắn, dễ thương học giỏi còn tôi xấu trai, lười và chỉ biết chơi game. Ban đầu tôi cũng chẳng nghĩ ngàng gì đến chuyện yêu đương cả nhưng trong một lần đám bạn trong lớp rủ nhau đi ăn chung. Tới lúc thanh toán chả có đứa con gái nào chịu móc bóp ra cả mà ngồi yên nhìn mây nhìn gió. Chỉ có Linh…cô ấy nhanh nhẹn lấy ra tiền và đề nghị một câu hết sức đáng yêu:
– Tụi mình Cam Pu Chia đi
Đọc đến đây có thể các bạn cho tôi là một thằng con trai keo kiệt, tính toán. Nhưng mà hãy nghĩ lại đi, thời đại hiện nay nam nữ bình đẳng hết rồi. Chẳng có lý do gì mà con trai lúc nào cũng phải trả tiền cả. Với lại ấn tượng dũng cảm đứng ra đề nghị chia thanh toán đó chỉ là bước đầu khiến tôi chú ý đến Linh thôi. Sau này ánh mắt tôi luôn vô tình mà dõi theo bóng hình cô ấy. Linh không những dễ thương mà còn được bạn bè yêu mến bởi sự hòa đồng của mình. Con gái luôn tìm đến Linh để tâm sự, con trai thích tìm đến Linh để…tán tỉnh. Tôi dần dần bị Linh thu hút, có lẽ vì ở trên người Linh có nhiều thứ mà tôi không có. Hoặc cũng có thể do tôi bị định lý hai cục nam châm trái chiều sẽ hút nhau thuyết phục. Mặc kệ! tóm lại không thể giải thích được tình yêu và tôi đã bắt đầu bước vào con đường yêu thầm đau khổ.
Thông qua bạn bè mà tôi biết được facebook của Linh, hàng ngày tôi luôn vào facebook của cô ấy để theo dõi hoạt động mà Linh update hàng ngày. Nó trở thành thói quen giống như khi tôi đều đặn đăng nhập vào game vậy. Riết rồi thằng Tân – bạn tôi nói tôi chẳng khác gì kẻ biến thái trong thầm lặng. Tôi không đồng ý với suy nghĩ đó của nó, nói vậy trên thế giới này có cả trăm ngàn kẻ biến thái rồi.
Những bức hình Linh post lên rất được mọi người yêu thích, thứ nhất là vì nó không 360 độ, không photoshop và miệng cô ấy mỉm cười bình thường chứ không chu lên hay thè lưỡi giống bao đứa con gái khác. Nhìn thấy những comment khen ngợi Linh khiến tôi vui sướng gật gù: “Người mình yêu thầm có khác”. Tôi không dám khen ngợi Linh trực tiếp như người ta vì tôi cho rằng chỉ có những kẻ sáo rỗng mới dùng những lời khen ngợi đó tán tỉnh. Dần dần tôi còn cảm thấy khó chịu vì thái độ nịnh bợ của tụi con trai dành cho Linh. Tụi nó như một đám ruồi nhặng vây quanh khúc xương của tôi mà mãi không thèm bay đi.
Thằng Tân thường kích bác tôi nên đi thổ lộ với Linh. Thế nhưng cho dù có cho tôi thêm cả mười lá gan thì tôi cũng chẳng dám làm thế. Bị từ chối còn chưa tính, nếu bị người khác phát hiện thì tôi còn mặt mũi gì mà đi học cơ chứ. Không hẳn lúc nào trâu cũng phải đi tìm cọc, đôi khi chẳng cần có cọc thì con trâu đó cũng tình nguyện ở một chỗ đứng chờ không bỏ đi đâu cả. Tôi đành tự an ủi như thế chứ chẳng dám ước ao cọc đi tìm trâu và Linh đi tìm tôi. Tôi quả thật là thằng hèn, nhưng biết sao được tôi không thể thay đổi, tôi sợ…đối diện với tình yêu thì con trai cũng lo lắng và yếu đuối như ai thôi.
Tuy nhiên vài ngày sau thì suy nghĩ của tôi thay đổi. Linh chủ động bắt chuyện với tôi hơn. Tôi cũng không thắc mắc nguyên nhân mà cô ấy chịu thân cận với một thằng trầm tính nhất lớp như tôi vậy. Có lẽ là do hôm nay đẹp trời nên Linh nhận ra tôi là một người bạn đáng tin cậy hoặc cũng có lẽ là mùa xuân của tôi đang tới. Thực ra tôi chẳng hi vọng là được trở thành người quan trọng của Linh, đối với tôi mà nói một tình bạn mà mỗi ngày hai người nói chuyện với nhau hơn ba câu cũng đủ để vui vẻ. Một khi bạn yêu thầm thì nên hài lòng với những gì mình đang có.
Tôi thấy từ khi nói chuyện với Linh thì mình thay đổi hẳn, từ hai ngày tắm một lần chuyển qua một ngày tắm một lần. Hôm qua tôi còn đi mua hẳn bộ đồ mới trước ánh mắt ngạc nhiên của mẹ. Tôi cười nhiều hơn và quan tâm đến mọi người xung quanh. Khi đến lớp tôi còn xung phong đảm nhiệm việc sửa chữa những lỗi phần mềm nhỏ nhặt của chiếc máy tính trong lớp, mỗi khi cô giáo muốn giảng bài bằng máy chiếu mà máy hỏng hóc do có khá nhiều kinh nghiệm khi chơi game. Tôi cảm thấy thật biết ơn Linh và tôi nhận ra sức mạnh tình yêu thật sự đáng kinh ngạc. Có lẽ chỉ cần thêm vài ngày, thêm một chút sự động viên thân thiết của Linh thì tôi sẽ thổ lộ với cô ấy. Cho dù bị từ chối thì đã sao? Tôi bây giờ đã khác trước.
Hôm ấy vào một ngày chủ nhật, tôi lại vào facebook và theo dõi hoạt động của Linh. Tôi thấy cô ấy chia sẻ một bài viết của một trang báo là “Các bạn gái có thích chọn game thủ là người yêu không?” kèm theo lời bình luận của Linh kèm theo phía dưới là:
– Mình sẽ không yêu một game thủ bởi vì một mối quan hệ tình cảm tốt đẹp không thể để điều gì ngăn trở, cho dù đó là một chiếc máy tính.
Tôi đọc xong mà cảm thấy như có một gáo nước lạnh hất vào mặt. Mọi sự tự tin và dũng cảm mà tôi nhặt nhạnh được mấy ngày nay đã hoàn toàn biến mất. Cô ấy không thích game thủ còn tôi thì lại đúng thuộc thành phần đó. Ví dụ tôi có thổ lộ mà Linh nhận lời thì tôi cũng không thể bỏ chơi game được. Không phải Linh không quan trọng bằng game mà đôi khi có một số thứ không thể đặt lên bàn cân để so sánh.
Tôi buồn rầu kéo dài nhiều ngày, thằng Tân thấy vậy cũng không chọc tôi nữa. Tôi và nó chơi thân đã gần 10 năm nên rất hiểu nhau. Mặc dù bên ngoài hay đùa cợt nhưng chắc chắn Tân luôn muốn tôi có thể thẳng thắn đối diện tình cảm của mình. Nhưng tôi chẳng thể nào đủ dũng cảm để thực hiện nó. Tân nói:
– Tao không biết ăn nói văn hoa nhưng tao biết chó không phải chỉ thích ăn mỗi mình xương. Còn nếu mày vẫn thích cái khúc xương đó thì cố gắng làm cho mình bớt bốc mùi đi.
Tôi khá tức giận vì cách nói chuyện vô duyên, cà lơ lất phất của Tân. Đang định chửi nó một trận thì một ý nghĩ lóe qua trong đầu tôi. Tôi vội ôm lấy nó mà hét lên:
– Cảm ơn mày nha Tân. Nhờ mày mà tao đã nghĩ thông suốt.
Thằng Tân giật mình rồi khó chịu đẩy tôi ra:
– Tao đéo phải gay đâu mày.
Mấy hôm sau đó tôi lần mò vào trang báo mà Linh hay đọc và chia sẻ. Thật là ông trời giúp tôi khi trang báo đó đang tuyển cộng tác viên. Tôi vội vàng đăng kí tham gia để cố gắng thực hiện mục tiêu của mình. Cũng may mà nhờ vào khả năng viết bài và chém gió khá khẩm của mình mà tôi cũng được nhận vào ngày cuối cùng của hạn đăng kí.
Tôi lục lọi toàn bộ kí ức, kỉ niệm tốt đẹp của tôi với game. Cố gắng hình dung lại cảm xúc và tình yêu của tôi với game trong mỗi trận đấu. Tôi viết ra, viết hết ra. Từng câu chữ ùa đến như một cơn lũ mà không cần suy nghĩ nhiều. Đúng là làm và viết về thứ gì mình thích bao giờ cũng dễ dàng hơn, cảm xúc hơn.
Tôi viết các bài báo như “Hãy yêu một người là game thủ” “Game thủ không xấu con gái không yêu”…Tôi gửi gắm tâm tình của mình vào từng câu chữ, hi vọng một ngày Linh sẽ đọc và bỏ qua định kiến về cộng đồng mà tôi gắn bó hàng ngày. Tôi chẳng mong ước cao xa là tôi sẽ thay đổi được cô ấy nhưng nỗi oan này thật khó mà khiến tôi nhắm mắt làm ngơ.
Ban đầu những bài viết của tôi bị khá nhiều người ném đá với nội dung như: “Bài này chắc chắn là do một thằng game thủ FA viết ra”, “Thằng này toàn tâng bốc cho game thủ thôi”…Tôi khá buồn vì lần duy nhất trong đời mình quyết tâm thay đổi một thứ gì đó lại bị phủ nhận. Tôi bắt đầu nản chí và bỏ viết
Thế nhưng vào một ngày tôi nhận được một comment từ nick facebook của Linh. Cô ấy nói sao dạo này không thấy mấy bài viết của tác giả “Yêu thầm” vậy (yêu thầm là bút danh của tôi). Cô ấy muốn đọc tiếp vì nhận ra cảm xúc chân thật trong đó, khiến Linh nhận ra một cách nhìn mới về game thủ. Tôi đọc từng dòng chữ mà lòng vui sướng dâng trào: “Đúng là người mình yêu thầm có khác”.
Được sự cổ vũ của Linh tôi bắt đầu viết nhiều hơn, chân thực hơn và cố gắng giải thích một số cách nói thông dụng trong game theo cách đơn giản kèm chút hài hước giúp Linh dễ hiểu hơn. Cô ấy thường xuyên comment và ủng hộ bài viết của tôi, chúng tôi dường như xích lại nhau càng gần thêm một chút nữa.
Vào một ngày mưa, tôi tiếp tục online và định bụng sẽ thú thật với Linh tôi đã thích cô ấy từ rất lâu rất lâu rồi. Tôi cũng muốn cảm ơn cô ấy vì đã khiến tôi thay đổi lớn như vậy. Tôi không có can đảm trực tiếp gặp mặt, đành lập một cái nick facebook tên Yêu thầm để add nick và nói chuyện với cô ấy. Ban đầu cả hai nói chuyện vui vẻ về các bài viết của tôi. Tuy nhiên khi tôi đang định mở lời tỏ tình thì Linh nói:
– Cảm ơn bạn đã giúp mình hiểu được game thủ là một người đáng yêu và có thể tin cậy đến nhường nào. Mình đã quen được bạn trai, anh ấy là một game thủ và anh ấy không có điều gì khiến mình phải phàn nàn cả.
Tôi đọc xong hàng chữ mà trái tim chợt nhói đau. Hóa ra trong lúc tôi cố gắng giúp cô ấy hiểu về game thủ thì Linh đã hướng tình cảm về một người khác. Buồn, thất vọng nhưng nhiều hơn là tự trách. Nếu tôi thổ lộ sớm hơn thì…biết đâu.
– Vậy à! chúc mừng bạn nhé. Mình cũng cảm ơn bạn vì bạn đã khiến mình thay đổi rất nhiều.
– Mình có làm gì giúp bạn ngoài những lời cmt lúc rảnh rỗi đâu?
– Không, bạn giúp mình nhiều nữa là đằng khác.Bạn khiến mình nhận ra rằng “Yêu thầm” là việc vừa cay đắng vừa ngọt ngào. Nó khiến chúng ta phải tiếc nuối về sau này nhưng cũng khiến chúng ta sẽ trưởng thành hơn. Cảm ơn bạn thật nhiều, cô bạn Cam-Pu-Chia
“Tình yêu thầm lặng là tình yêu thiêng liêng. Trong bóng mờ trái tim ẩn kín một tình yêu sáng rực như trân châu. Trong ánh sáng ban ngày kỳ lạ, tình yêu lu mờ một cách đau thương.”