Dưới đây là ký sự về câu chuyện tình giản dị được chia sẻ bởi một bạn game thủ Liên Minh Huyền Thoại vào dịp nghỉ lễ Quốc Khánh năm ngoái.
“Nghĩ lại ngày ấy nhờ mấy vụ thiếu nợ tiền Net thường xuyên mà mình mới có cơ hội quen với em. Còn nếu hồi ấy cái người trông net không phải em, mà là một anh cao to đen hôi nào đó, chắc xác mình đã bay tới tiệm Neptune gần nhất rồi.”
Ngày thứ 1
Trường có sự kiện đột xuất nên cho nghỉ Quốc Khánh (2/9) sớm 2 ngày, vừa về nhà hí hửng thông báo cho bố mẹ biết tin vui thì ngay lập tức bị phụ thân phụ mẫu tống lên xe khách, nhét thẳng về quê. Mặc dù nói là đi du lịch nhưng thực chất mình biết hai “cụ” muốn kìm chân mình lánh xa nơi thành thị, nơi có những quán net, có tụi bạn suốt ngày rủ rê trốn học đi cày rank Liên Minh Huyền Thoại (LMHT).
Bình thường như mọi năm thì mình sẽ lăn lóc ăn vạ vì mấy ngày nghỉ bị phụ huynh “hấp diêm”, nhưng chẳng hiểu sao hôm được thông báo đi về quê thì lòng cảm thấy vui vui lạ thường. Ô Mai Ngọt! Phải chăng đây là triệu chứng đầu của bệnh chán game? Thôi không sao, được vậy cũng tốt, quyết tâm không dính líu gì tới LMHT trong 5 ngày nghỉ vì khoa học đã chứng minh điều đó là không tốt.
Ngày thứ 2
Không thể chịu nổi nữa rồi, đúng là con người ta thời đại này không tài nào sống nổi một ngày mà thiếu đi sự tồn tại của internet. Mới được có nửa ngày cai game mà mình đã phải vắt chân lên cổ trốn đi tìm một cái quán net để cày LMHT rồi. Hỏi một thằng nhóc cu em ở quê về LMHT, nó gật đầu kêu biết lia lịa rồi đạp xe dẫn mình ngay tới cái quán net khuất trong ngõ hẻm.
Khác với hồi ngày xưa, ở quê chưa có quán net nên bọn trẻ chỉ lấy mấy quán điện tử băng là làm quý hóa. Tới khi có quán net rồi thì cũng chỉ xài máy bắn Half-Life với chơi mấy trò lặt vặt, ngán ngẩm không biết bao giờ nó mới được thịnh như mấy quán Net ngoài thành phố. Đây cũng là một phần lý do mình ngại về quê trong dịp mấy ngày nghỉ. Nhưng giờ thấy mấy cái quán Net quê mình hoành tráng quá, biết thế này mình thà về quê sớm hơn.
Ngày thứ 3
Bất ngờ lãnh tiếng sét ái tình khi ông chủ trông quán net đi vắng mà thay vào đó là một con nhóc trông quán. Chớp lấy thời cơ, mình dung giao diện chat mạng LAN trong quán tiếp cận ngay.
– Chủ quán cho hỏi chút
– Gììììììì?
– Ăn gì mà xinh vậy?
– Ăn thịt Đường Tăng!
Đọc xong câu trả lời của nhỏ mà suýt nữa phụt nước Sting vào cái màn hình, nó không xinh như lời mình tán nhưng nhan sắc nhìn cũng không tới nỗi nào. Tự dưng có hứng, vậy là đứng dậy trả tiền net về nhà sớm bày mưu tính kế tán người đẹp.
Ngày thứ 4
Vẫn tới quán net chơi như mọi ngày, lén nhòm ngó máy con nhỏ thì thấy nó đang lướt diễn đàn Garena, vào mấy topic dạy chơi LMHT, chắc muốn đú theo người ta để “củ hành” thiên hạ đây. Biết nó gà mờ nhưng vẫn cố chạy ra ghẹo nó làm một trận. Ai dè nó gật đầu đồng ý ngay, tuổi trẻ mà gan lớn dữ. Mặc dù đúng như dự đoán, cả team của con nhóc bị mình hành nguyên cả trận. Thấy mặt nó ỉu xìu lại càng thấy thương. Hắng giọng kêu nó có muốn học chơi LMHT thì mình dạy cho, nó cũng lẹ lẹ gật cái đầu. Dễ dụ thiệt, đúng là mỹ nhân con nít.
Dạy nó chơi LMHT rồi mới biết nó “quá gà”, trước khi chơi đã phân tích cho vài tướng vị trí hỗ trợ mà nó cứ lăng xăng nhặt mất mấy tướng đánh chính, sau lúc cần gọi hỗ trợ thì nói bảo đi đường rừng săn quái dễ hơn. Làm hỗ trợ mà cứ phải nhắc mới biết đi mua mắt và cắm mắt, nó làm như đang đánh Đế Chế không bằng. Tiếp ván nữa, nó bỏ vị trí hỗ trợ để nhặt tướng xạ thủ bởi vì: “Em thấy bộ đồ con này mạnh mạnh, hay hay”.
Má ơi, đồ đạc skin tướng mặt trên người thì liên quan quái gì tới sức mạnh của nó. Nói chung mình đã dành cả một ngày để dạy nó chơi LMHT, bị nó hành xác và mất mặt liên tục với các team khác. Nản không tả được, nhưng cũng có cái vui vì nó không tính tiền giờ chơi của mình ngày hôm đó. Lúc cắp mông ra về nó còn hẹn ngày hôm sau tới quán chỉ nó chơi LMHT tiếp. Cực mà vui, lết về tới nhà mà lăn ra ngủ say như chết. Mong chờ tới sớm ngày mai.
Ngày thứ 5
Là ngày cuối ở lại quê nên cũng có cái quyết tâm dạy nó chơi LMHT sao cho giỏi bằng 1/3 mình. Hôm nay nó chơi khá tốt, không bị thộn giống như hôm qua. Chắc vì thấy tội lỗi khi làm thằng mình mất mặt nên nó đã thức khuya đêm qua để tự mày mò các đánh tướng hay sao ấy, sáng nay qua thấy mắt nó hơi thâm thâm.
Có tay nghề rồi, tự dưng lại trở thành bạn hợp gạ với cô chủ nhỏ quán net. Hai đứa vừa chơi game, vừa tán dóc như là quen thân từ lâu lắm rồi ấy. Nhưng sau đó, nó nói nó sinh năm 1998 mà mình tự dưng thấy ớn lạnh da gà, nhìn đi nhìn lại nó phổng phao chẳng khác gì con gái tuổi đôi mươi. Thôi nhanh tạm biệt nó để bắt chuyến xe cuối đi về thành phố, chứ nấn ná ở đây thêm chục hôm nữa thì chắc mình… bị đi tù quá!