Shurima đang chết dần. Ta không nghĩ nó sẽ lại trỗi dậy.
Khoảng trống rỗng quằn quại trong xương tủy của quê hương ta là một thứ độc ác và khó tả. Nó lan tỏa. Nó cắn nuốt. Chỉ cần nó chạm vào là chết. Cả ngàn cái chết—hàng ngàn, hàng ngàn. Có lẽ đã từng có người đứng lên chống lại nó và hy vọng chiến thắng, nhưng giờ thì không còn nữa.
Ta đơn độc đi giữa nơi tăm tối nhất bên dưới thế giới này, và tận mắt nhìn thấy nó qua những thấu kính tinh xảo của cái mũ trụ. Những gì đã nhìn thấy thì không thể quên được, và những gì đã biết thì không thể xóa khỏi ký ức. Không phải ở đây. Ta mệt mỏi, rất rất mệt mỏi.
Nhưng ta vẫn lê bước.
Ta không cảm nhận được mặt đất dưới chân mình hay đá trên vách hang nữa, nhưng đồng thời cũng có cả cơn gió buốt giá thổi từ đáy sâu lên. Ta phải cảm tạ điều đó, bởi cái lạnh đấy còn hơn xa đêm sa mạc. Ta từng ngồi giữa đồng bằng bất tận của Sa hải Faraj dưới đêm trăng đầu tiên của mùa đông, nhưng còn lâu mới bằng ở đây. Cái lạnh sâu thẳm của Hư Không, nơi được người xưa—vì thiếu hiểu biết—đã đặt cho thế giới ngầm này, và ngọn nguồn của mọi điều xấu xa trên nhân giới.
Sự thật còn tệ hơn. Không khí cũng sai, phi tự nhiên, tràn ngập màu tím hung hăng đâm vào tâm trí.
Và từ trong bóng tối mà đôi mắt ta cũng không thể xuyên thấu, các ngươi tới.
Ba. Bốn. Có thể là năm. Khó mà nói được. Ta đã đối mặt phải đến một trăm lẻ một kẻ như các ngươi, và tiêu diệt sạch. Tiếng gào rú của các ngươi vang vọng trong cõi âm u, nhưng ta không sợ, bởi các ngươi đã lấy đi mọi điều ta có.
Vợ ta; tình yêu của ta. Con gái ta; binsikhi của chúng ta, nhà thám hiểm nhỏ bé của chúng ta. Ta gọi tên họ, như vẫn thường làm, để nhắc ta nhớ vì sao ta chiến đấu. Rồi ta nâng giáp tay lên.
Dù răng nhọn vuốt sắc, lại thêm cơn cuồng nộ điên rồ, các ngươi cũng chẳng đánh bại được ta. Hoặc là ta hạ gục các ngươi, đẩy các ngươi trở lại họ… hoặc các ngươi sẽ đưa ta đến cõi sau, nơi ta yên nghỉ. Ta sẽ lại được ở bên họ.
Kiểu gì ta cũng thắng. Không, các ngươi không thể đánh bại ta, các ngươi – lũ shayatin, đám quái vật vĩnh hằng…
Trên tay kia, ta nắm chặt viên đá. Ma thuật lạ lùng của nó giữ ta sống sót đến giờ—đủ lâu để chui thật sâu xuống dưới vùng đất chết Icathia. Nó ngăn các ngươi ăn mòn ta, dù cái giá phải trả là cả thể xác và linh hồn, bởi món đồ nhỏ xinh này giờ hòa nhịp đập với trái tim ta. Nhịp điệu ghê rợn ấy không phải âm thanh của sự sống, hay ma thuật, hay thứ gì đó toàn vẹn, mà chính là quên lãng. Ta khá chắc về điều đó.
Lùi lại đi, quái vật. Lùi lại đi.
Lưỡi Kiếm Âm Ti bật ra từ cổ tay bọc giáp của ta, đâm thẳng vào không trung.
Phải. Các ngươi biết vũ khí này, đúng không? Tất cả các ngươi.
Mới giây phút trước còn muốn ăn thịt ta, giờ đã chùn rồi à. Do dự rồi hả? Đi vòng vòng quanh ta. Những kẻ có mắt trong các ngươi thì không thể không nhìn chằm chằm vào lưỡi kiếm mờ ảo. Đến các ngươi cũng phải biết rằng thứ này không dành cho phàm nhân dùng chứ? Nó làm bằng ma thuật, bởi những người không còn là người, và những người bây giờ đã hóa hư vô. Các ngươi cũng nhớ họ chứ?
Các ngươi rít lên và dậm chân. Quá dễ để tưởng tượng rằng các ngươi ghét mọi vật sống—nhưng các ngươi không thù hận chúng ta. Không hẳn. Các ngươi không biết thù hận là gì.
Thù hận là ngọn lửa cháy trong trái tim bất tử của những thần chiến binh khi họ thấy các ngươi ùa vào thế giới này. Thù hận là thứ thôi thúc họ chống lại các ngươi, hết lần này đến lần khác, dù họ biết gần như chắc chắn mình sẽ chết.
Phải, thứ vũ khí này nhớ các ngươi. Nó nhớ cách để kết liễu các ngươi.
Horok đã chém phát đầu tiên vào đám chủ nhân của các ngươi. Horok vĩ đại và hùng mạnh của Thăng Hoa Đoàn, tên tuổi ông mãi lưu truyền. Ông là Người Tìm Ra Con Đường Bị Giấu Kín, và là Người Đã Đi Theo. Chính Horok là người đầu tiên dám đối mặt với các ngươi ở đây, giữa bóng tối, cách xa ánh sáng của vầng mặt trời đã ban cho ông sức mạnh. Chính Horok là người đầu tiên cắm ngập Lưỡi Kiếm Âm Ti vào trái tim ti tiện của Hư Không.
Và chính Horik đã cho các anh chị em của mình thấy làm thế nào để đánh bại vực thẳm.
Ta không phải anh hùng Thăng Hoa của Shurima, không phải thần chiến binh được dựng tượng trong đại sảnh của đế chế đã lụi tàn. Ta chỉ là một con người. Một người cha đau buồn, một đứa con của sa hải. Đã từ cát bụi mà sinh, và sẽ sớm trở về với cát bụi.
Nhưng chưa phải lúc. Hiện tại, ta đi như Horok từng đi, và ta làm những gì lưỡi kiếm của ông đã làm trước đây—
Tên gần nhất trong các ngươi nhào đến. Sừng nhọn hoắt và móng vuốt sắc lẻm sượt bên người ta trong lúc ta xoay mình tránh thoát với hơi thở dập dồn trong ống thở. Trong thoáng chốc, ta mù đặc, bị mắc kẹt trong bộ giáp của chính mình.
Rồi ta vung Lưỡi Kiếm Âm Ti lên, cắt qua thứ có thể gọi là cổ ở bất kỳ sinh vật nào khác.
Thi thể vặn vẹo đổ ập xuống, và ta cảm thấy cơn đói của thứ vũ khí cùng vị chua nơi đầu lưỡi như thể vừa gào thét một trận điên cuồng. Ai tiếp đây? Kẻ nào trong các ngươi sẽ thử sức nào?
Sa mạc biết Horok. Tên ông sẽ sống mãi. Kể cả khi ông đã bị bạo chúa Ne’Zuk phản bội và hy sinh, không ai dám lấy chiếc giáp tay khỏi xác Horok. Trong số những thần chiến binh đã ngã xuống, không ai dám phủ nhận nơi đây sẽ bị Hư Không tộc đe dọa lần nữa, và thanh thần khí này phải sẵn sàng cho lúc đó.
Đây là xứ sở của ta. Lũ quái vật đang công khai hiện diện ở đó, điều ta không thể cho phép. Ta sẽ đâm lưỡi kiếm này vào bất kỳ thứ tởm lợm nào ẩn dưới Shurima, như đã làm hàng chục lần trước đó.
Đây là định mệnh sao? Không. Không cao quý đến thế đâu. Ta biết nơi ẩn náu của thứ này là do số phận run rủi. Ta đã dẫn đội săn kho báu tới lăng mộ Horok nhiều năm trước—khi đó ta chẳng mong gì hơn là chỗ vàng Piltover của họ để nuôi gia đình. Ta sẵn lòng giúp họ mở toang hầm mộ bị phong ấn suốt hàng ngàn năm. Lưỡi Kiếm Âm Ti không phải là thứ họ tìm kiếm, nhưng họ cũng cho là nó đáng giá.
Nhiều bộ tộc gọi ta là lính đánh thuê. Có bộ tộc gọi ta là kẻ phản bội. Tôi chỉ biết, trong những ngày lạ lùng sau đó, lăng mộ Horok đã bị kẻ địch dọn sạch. Nếu không phải bởi đội săn kho báu và chỗ tiền họ trả cho ta, thứ vũ khí đó giờ đã thất lạc rồi. Như người dân của ta. Gia đình của ta.
Không giống họ, khi đến thời điểm, ta có thể tìm lại thanh kiếm.
Kas sai a dyn. Ai là người sa mạc quen biết?
Sa mạc không quen biết các ngươi, lũ quái vật. Các ngươi không được chào đón ở đây. Các ngươi đã lạc lối trên vùng đất cổ xưa của thần và người này.
Nhưng sa mạc biết tên ta, bởi đó là tên ta.
Ta chưa từng lạc lối. Ta biết chính xác ta ở đâu, và còn bao nhiêu bước nữa là mọi thứ diệt vong. Ta sẽ chuộc lỗi cho những gì đã ta đã làm, cả những gì chưa kịp làm nữa.
Và ta sẽ chống lại các ngươi cho đến tận cùng.