Cứ cho là sau những pha giao tranh nhỏ diễn ra thành công, và ta lỡn lấy điểm hạ gục từ chúng đi nữa. Thế nào gọi là không biết nhường nhau?
Đã bao lần ta phải chứng kiến cái cảnh kẻ địch của mình trốn vào tận trụ hai chỉ còn lại vài giọt, cũng do rằng ta đã nhường bọn chúng điểm hạ gục đó rồi. Chỉ như thế, ai giành lấy mà chẳng được, nào là ‘rừng không biết nhường’, ‘rừng tranh hết của ta’… thế chẳng lẽ để chúng trốn thoát được thì gọi là đúng? Đường nào, ta cũng nghe những lời nói đấy từ chính đồng đội của mình. Tại sao không tự hỏi rằng nếu không có những người đi rừng như ta hỗ trợ, thì lấy gì mà có kẻ ngã xuống cho chúng nói?
Với cái nhìn của ta, ta luôn hỗ trợ người khác hết mình với khả năng có được. Ta hỗ trợ tầm nhìn, nhường những con quái rừng mà ta cần tiêu diệt, hay cả những bùa lợi mà đáng lí ra mình nên giữ. Có thể hơi ích kỷ, nhưng ta luôn làm điều tốt nhất để những đồng đội của mình mạnh hơn, mặc dù ta có cái suy nghĩ rằng ‘đồng đội là những tên cướp rừng trắng trợn’ nhất. Nhường bùa lợi, thì cũng chẳng sao. Nhưng việc chúng lấy những con bùa của ta và tặng cho người đi đường đội bạn, thì chẳng ai lại chấp nhận được cả.
Đổi vào mục tiêu là rồng con Baron mạnh mẽ, trong khi ta luôn làm điều tốt nhất có thể, thì cũng có những lúc ta mắc phải sai lầm. Ta không thành công trong những việc giữ được những bùa lợi mạnh mẽ đó cho các ngươi, nhưng có cần thiết để mọi người liên tục xỉ vả ta như một kẻ thù thứ sáu cần tiêu diệt không vậy? Nào là, không biết ăn rồng, không biết canh giữ rồng, không biết tổ chức ăn rồng, không biết cướp Baron… Thật luôn nhé, bảy trên mười tên xạ thủ khi ta cần sự hỗ trợ để giết rồng nhanh chóng, việc mà thấy lúc đó, chúng phải tranh thủ hạ hết đợt lính đang có lúc bấy giờ, mới chịu ra để hỗ trợ ta. Những con lính đó quan trọng lắm luôn đấy? Để khi không đủ thời gian để rút lui, bọn chúng chỉ nhìn vào kẻ nào đã hạ con rồng mà không quan tâm ta đã cố gắng giành lấy điều đó thế nào cho chúng.
Thresh à, ta nghĩ rằng giữa vị trí của ta và ông thì không khác nhau là mấy đâu. Ta biết dù có hơi quá lời, bởi vị trí nào mà chẳng có áp lực. Nhưng có lẽ, ít nhất thì với ta, cũng có ông là thấu hiểu được cảm giác đó. Còn những kẻ gặp ta thì chúng hẳn là không vui rồi, đáng tiếc, vì ta có đến tận hai nắm đấm, mà chúng chỉ có một bản mặt.
Chuyển trang để xem thêm