Bản thân của ta là Cai Ngục Xiềng Xích, và cái tên quen gọi khi mọi người vẫn dùng để gọi ta, là Thresh.
Những triệu hồi sư các ngươi sẽ quá quen với cái tên gọi cũng như khả năng của ta rồi, thế nên điều này sẽ không cần được giải thích dài dòng tại đây. Ở chiến trường Summoner’s Rift, ta đảm nhận vị trí hỗ trợ đường dưới, cũng như lâu lâu có vài kẻ lại đưa ta trở thành một đấu sĩ đường trên chẳng hạn. Những cú Án Tử ta tung ra khi ở vị trí hỗ cũng chính là điều mà tất cả đều khiếp sợ nếu kẻ triệu hồi ta là một triệu hồi sư mạnh mẽ nào đó.
Cái công việc hằng ngày của một người hỗ trợ đường dưới mà theo cái cách những kẻ khác nghĩ, đó chỉ việc là hỗ trợ cho xạ thủ của mình trong giai đoạn đầu, lâu lâu lại đảo đi kiểm soát tầm nhìn cho chúng ? Không hề đơn giản như tất cả đang nghĩ đâu. Làm một người hỗ trợ đường dưới không hề khó khăn, nhưng áp lực của nó lại vô cùng lớn nhé !
Ta ví dụ, những triệu hồi sư được trong lượt chọn đầu tiên của hắn, ai cũng muốn ở những vị trí nào đó mà bản thân hắn có thể thỏa sức thể hiện. Những kẻ đi đường giữa cứ mù quáng mà đâm đầu triệu hồi những tên khó nhằn nhất, kết quả là chúng luôn chết gần cả chục lần trong một trận đấu. Đâu có đơn giản là chết là xong, những đồng đội sẽ phải gồng gánh cái ngu xuẩn của hắn đấy nhé. Mấy tên bị thịt đường trên cũng chẳng khá hơn, cứ mạnh vì được những người đi rừng hỗ trợ thì lại đâm ra ảo tưởng, toàn thích đi một mình, kết quả là bọn ta một lần nữa bốn chọi năm, cho đến khi những kẻ địch bên kia thừa sức chống trả thì hắn mới muốn có những trận đánh năm đánh năm lần nữa. Những gã đi rừng thế nào thì chẳng biết, nhưng cứ như rằng mất rồng thì toàn là đổ lỗi cho ta không kiểm soát tầm nhìn. Cái lí do quá vớ vẩn khi chỉ được cắm tối đa ba con mắt xanh.
Ta thấy đa số những người triệu hồi những người hỗ trợ như ta thì toàn là người chọn sau cùng, cứ như rằng chúng coi chúng ta là một vị trí nào đó quá thừa thải nào đó đấy. Tầm nhìn là thứ vô cùng quan trọng ở đây, nó quyết định gần như phần lớn khả năng chiến thắng của tất cả. Đã có lần con bé Janna nó than thở chỉ vì những đồng đội đổ lỗi cho nó không biết kiểm soát bản đồ, nhưng bản thân nó thì đã có được tới 3 con mắt xanh cũng như một con mắt tím ở vị trí trọng điểm rồi cơ mà. Thế quái nào mà bọn chúng nghĩ một người có thể cắm hơn 3 con mắt xanh ? Các người đang lú lẫn đầu óc ở mùa giải thứ ba đấy sao ? Khi mà một người hỗ trợ chỉ việc mua hết những con mắt xanh để giúp cho bản đồ không bao giờ là buổi tối ? Kiểm soát bản đồ là phần nhiều thuộc về những người hỗ trợ, nhưng trách nhiệm đó cũng phụ thuộc vào tất cả. Mọi chuyện mà liên quan đến tầm nhìn, thì gần như các người toàn đổ lỗi cho bọn ta.
Những tên xạ thủ là bọn mà ta thấy ngớ ngẩn nhất mà ta phải đi chung với chúng. Những kẻ hiểu chuyện thì không sao. Cái chuyện này diễn ra cũng không lâu, như kiểu khi mà mắt tầm nhìn của ta vừa hết, con nhỏ hai lưng đấy lại liên tục dâng lên khá cao và không chịu chờ ta trở lại khi đá phát sáng được sạc đầy đủ. Phản ứng duy nhất khi ta thấy Hoàng Kỳ Demacia xuất hiện, là ném cái lồng đèn trên tay về phía nó. Thế quái nào, ta cũng chẳng tin vào mắt mình khi nó lạnh lùng lết từng bước trở về, chẳng thèm quan tâm cái lồng đèn của ta sẽ cứu nó nữa. Kết quả là, con nhóc hai lưng về thẳng bệ đá cổ, rồi bắt đầu liên tục những câu hỏi vang lên, đại loại như tại sao ta không cắm mắt cho nó ? Đúng là tuổi trẻ…
Những tên khác cũng không khá hơn gì đâu, cứ thử vô tình mà nhặt vài con lính trên đường của nó xem, hay thậm chí, có những trường hợp ngươi sợ xạ thủ của mình chết khi trao đổi chiêu thức, nên phải cố gắng kết liễu tướng đối phương vào lúc đấy. Ta chẳng biết, ta nhận được gì sau những lần cứu hắn như vậy ? Những lần vô tình như thế, có thể ta mạnh lên hoặc có nhiều tiền, ta sẽ có thể bảo vệ hắn tốt hơn ở những lần kế tiếp, điều đó chẳng tốt sao ? Những người hỗ trợ khác như ta, đều là những người sẵn sàng phí một lần Tốc Biến để đỡ cho hắn viên đạn từ Caitlyn, hay những cú Băng Tiễn, hoặc đại loại như kiểu sẵn sàng bất chấp tất cả một chọi bốn đi nữa. Ta biết rằng, bọn ta sẽ ngã xuống sau những lần như thế, nhưng bọn ta vẫn hỗ trợ cho xạ thủ của mình tiếp tục. Ta không cần một lời cảm ơn, chúng ta hoàn toàn không cần những từ vô nghĩa đó, ta chỉ cần người xạ thủ phải biết cố gắng hơn thôi. Và cái mà chúng ta nhận thường xuyên, là những câu xỉ vả vô cùng nhức nhối.
Những người hỗ trợ như ta, không có trách nhiệm phải chết vì những sai lầm của ngươi, nhưng bọn ta vẫn làm thế. Bọn ta không phải một vị thừa thải của đội, bởi vì thế nên những người hỗ trợ vẫn tồn tại và không bao giờ có thể thiếu vắng trong bất kỳ đội hình nào. Bọn ta cũng là những người tham gia vào một trận chiến như các ngươi, những người đi đường khác hay những triệu hồi sư đã nghe qua điều này. Bọn ta cũng muốn chiến thắng khi nhà chính của đối phương đổ vỡ. Các ngươi không thể thiếu những cọc mắt của bọn ta trong bất kỳ một trận chiến nào cả. Chẳng một ai muốn nghe những lời lăng mạ từ kẻ khác cả. Công việc hỗ trợ này vô cùng khó khăn, những kẻ ngu xuẩn thì luôn coi hỗ trợ là làm mọi cho người khác, nhưng ta, Thresh sẽ không có suy nghĩ như vậy. Ta sẽ không bao giờ bỏ các người, cũng như các người, ta chỉ cần ít nhất một sự tôn trọng, ngay khi lời chào mừng các ngươi đến với Summoner’s Rift.”