Từng là những người anh em, và giờ là mối hận thù thiên thu. Azir và Xerath – truyền thuyết đầy đủ của họ sẽ khiến tất cả bất ngờ!
Như đã hé lộ trước đây bởi các thành viên Riot Games, các truyền thuyết giờ đây sẽ chân thực hơn, đặc biệt là cốt truyện giữa Azir và Xerath sẽ có những khác biệt lớn trong cách nhìn của họ về những sự kiện đã qua. Không nhất thiết Xerath phải là kẻ phản bội, cũng không phải Azir là vị hoàng đế thực sự tốt đẹp… quyền nhận định ai đúng ai sai giờ đây đã được giao về tay chúng ta, những người đọc lại.
Bạn không tin ư, vậy hãy cùng đến với cốt truyện mới toanh của 2 vị tướng vùng Shurima này. Tôi chắc chắn rằng những gì bạn từng biết sẽ bị đảo lộn đấy!
Truyền thuyết của Azir – Trỗi dậy!
“Azir bước trên Con Đường Đế Vương lát vàng. Những bức tượng khổng lồ tạc các vị vua đầu tiên từng trị vì Shurima – tổ tiên của Azir – đang dõi theo bước đi của ngài.
Cái ánh sáng yếu ớt, mờ mịt thời điểm trước bình minh thấm qua thành phố. Những ngôi sao sangs nhất vẫn tỏa sáng trên cao, mặc dù chúng sẽ sớm bị nuốt chửng bởi mặt trời đang lên. Bầu trời khuya không giống như những gì trong trí nhớ của Azir, các ngôi sao và chòm sao bị lệch đi. Hàng nghìn năm đã trôi qua.
Từng bước, cây quyền trượng nặng nề của Azir lại đánh lên những âm thanh cô độc, vang vọng khắp những con đường không bóng người chốn đô thành.
Nhớ khi ngài ta từng đi trên con đường này, một đội quân gồm 1 vạn chiến binh tinh nhuệ đã diễu hành trước mắt ngài, và tiếng reo hò của đám đông khiến thành phố rung chuyển. Đó là thời điểm vinh quang của ngài – thứ đã bị cướp mất.
Giờ đây, nó chỉ còn là thành phố của những bóng ma. Điều gì đã xảy ra với những con dân của ngài?
Bằng một cử chỉ oai vệ, Azir lệnh cho đụn cát cạnh đường trỗi dậy, tạo nên những bức tượng sống. Đây là một hình ảnh trong quá khứ, một tiếng vang vọng của Shurima thời nào.
Những bức tượng cát hướng về phía trước, đi thẳng về phía Đĩa Mặt Trời hùng vĩ đang treo lơ lửng trên Đài Thăng Hoa trước mặt. Nó vẫn treo ở đây, khẳng định quyền lực và sức mạnh của đế chế do Azir nắm quyền, mặc dù không còn ai để nhìn thấy điều đó nữa. Đứa con của Shurima đã thức tỉnh ngài, người con gái mang dòng máu của Azir, đã đi rồi. Ngài ta cảm nhận rằng cô ta vẫn đang ở trên sa mạc này. Dòng máu đã gắn kết họ với nhau.
Khi Azir bước trên Con Đường Đế Vương, những hình bóng cát chỉ trỏ về Đĩa Mặt Trời, biểu hiện vui vẻ của chúng bỗng biến thành sợ hãi. Chúng mở to miệng cố gào thét trong vô thanh. Chúng quay đầu chạy, quỳ gối và gục ngã. Azir nhìn ngắm cảnh tượng này trong sự im lặng đầy tuyệt vọng, chứng kiến thời khắc cuối cùng của những thần dân ngày nào.
Họ bị hủy diệt hoàn toàn bởi một làn sóng năng lượng vô hình, tan thành cát bụi và bay theo làn gió. Điều tệ hại gì đã xảy ra với nghi thức Thăng Hoa của ngài khiến thảm họa này xảy xa?
Azir tập trung hơn, bước đi của ngài cương quyết hơn. Ngài ta đã đến nền móng của Cầu Thang Thăng Hoa và bắt đầu leo lên, 5 bậc mỗi bước đi.
Chỉ có những người lính được tin tưởng nhất, đấng linh mục, và những người thuộc dòng dõi hoàng tộc được cho phép bước lên Cầu Thang này. Những hình hài cát của những người này thành hàng trên con đường của ngài, ngẩng đầu lên, nhăn nhó và khóc lóc trong câm lặng trước khi họ cũng bị thổi bay bởi cơn gió.
Ngài ta chạy, nhanh hơn bất cứ ai, dùng móng vuốt đục vào đá, khắc nơi mà họ bị bắt. Những hình hài cát sống dậy, và lại tan biến, liên tục bên cạnh Azir khi ngài leo lên cao hơn.
Ngài ta đã lên tới đỉnh. Tại đây, ngài ta đã thấy một vòng tròn những người chứng kiến: những bề tôi thân cận nhất, những cố vấn, những linh mục tối cao. Và gia đình của ngài.
Azir khụy gối. Gia đình của ngài đã hiện hữu tại đây, được khắc họa chi tiết và hoàn hảo đến đau lòng. Vợ của ngài, đang bế đứa bé. Con gái nhút nhát của ngài, đang bám lấy tay của người mẹ. Con trai của ngài, đứng thẳng lưng, trên đường trở thành một người đàn ông.
Trong nỗi hoảng sợ, Azir nhìn thấy biểu cảm của họ thay đổi. Mặc dù biết điều gì xảy đến, nhưng ngài ta không thể quay mặt đi. Con gái ngài nấp sau váy của người mẹ; con trai ngài với lấy thanh kiếm, gào thét phản kháng. Người vợ của ngài… con mắt mở to, đau khổ và tuyệt vọng lấp đầy đôi mắt. Khoảnh khắc ám ảnh này thổi tung họ thành hư vô.
Quá mức chịu đựng, nhưng không hề có giọt lệ nào trào lên trong đôi mắt của Azir. Thể thăng hoa tái hiện lại khoảnh khắc mất mát vĩnh viễn đó. Mang con tim nặng trịch, ngài ta cố đứng lên. Câu hỏi còn lại là tại sao hậu duệ của ngài lại thoát chết.
Tiếng vang vọng cuối cùng đang đợi.
Ngài bước lên, đứng một bước dưới đài thăng hoa, và nhìn lại cảnh đó tái hiện bằng cát.
Ngài thấy bản thân vẫn còn trong xác phàm, bay lên không trung phía dưới Đĩa Mặt Trời, cánh tay dang rộng và khom lưng. Ngài nhớ khoảnh khắc này. Nguồn năng lượng thâm nhập vào ngài, lấp đầy sức mạnh thần thánh.
Một kẻ mới được tạo hình bằng cát. Người anh em đáng tin cậy của ngài, pháp sư Xerath.
Bằng hữu của ngài nói một tiếng gì đó. Và Azir thấy bản thân tan tành như kính vỡ, thành cát bụi.
“Xerath”, Azir nói trong tiếng thở.
Thật khó để diễn tả biểu cảm của kẻ phản bội này, nhưng Azir không thấy gì khác ngoài khuôn mặt của kẻ giết người.
Tại sao lại có mối hận thù này? Azir thậm chí còn không biết đến nó.
Hinh hài cát của Xerath bay lên không trung khi năng lượng của Đĩa Mặt Trời tập trung vào hắn. Một toán lính canh tinh nhuệ lao tới, nhưng chúng đã quá trễ.
Một chấn động bằng cát khủng khiếp bùng phát, thiêu cháy khoảnh khắc cuối cùng của Shurima. Azir đứng một mình giữa những âm thanh chết chóc trong quá khứ.
Đây là thứ đã giết hại thần dân của ngài.
Azir quay đi, đúng thời điểm tia nắng đầu tiên của bình minh chiếu vào Đĩa Mặt Trời. Ngài đã thấy quá đủ. Hình hài cát của Xerath đổ gục đằng sau.
Ánh bình minh phản chiếu bộ giáp vàng không tì vết của Azir. Ngay lúc đó, ngài đã biết kẻ phản bội vẫn còn sống. Ngài ta cảm nhận được sự tồn tại của hắn trong từng hơi thở.
Azir nhấc cánh tay, và một đội quân tinh nhuệ mọc lên từ cát bụi tại nền móng Cầu Thang Thăng Hoa.
“Xerath” ngài ta nói, giọng nói nhuốm màu giận dữ. “Tội ác của ngươi không thể không trừng trị.”
Truyền thuyết của Xerath – Giải Phóng!
“Khoảnh khắc này là đây.
Chỉ một khoảnh khắc nhưng mất cả đời bày mưu tính kế. Gã vua con bù nhìn cùng đế chế tha hóa của gã rồi sẽ bị phải bị hủy diệt bởi chính thứ biểu tượng mặt trời rỗng tuếch chúng hằng thờ phụng. Chiếc chìa khóa dẫn tới sự bất tử, canh giữ cẩn mật và tồn tại như chẳng hề tồn tại, đã bị đánh cắp trước bàn dân thiên hạ. Một khoảnh khắc báo thù hoàn hảo sẽ giải phóng trọn vẹn tên nô lệ Xerath.
Chiếc mặt nạ kim loại của chủ nhân hắn vẫn toát lên vẻ vô hồn và lạnh lẽo như mọi khi, nhưng Xerath nào bận tâm, hắn cười thẳng vào gương mặt con ưng sa mạc đấy, và hắn cảm thấy thật sung sướng vì điều đó. Cả cuộc đời vừa cúc cung phục vụ từ tên vua cha điên rồ cho đến tên vua con rỗng tuếch, vừa lén lút thao túng vương quyền khống chế ngai vàng, một hành trình đày đọa hòng truy cầu những kiến thức thất lạc đã lắm lúc khiến hắn muốn khuỵu ngã – tất cả đều chỉ vì một sự giả dối lố lăng mang danh Thăng Hoa.
Hắn sẽ chẳng ngại ngần phun ra những lời cay độc đã tích tụ bấy lâu: Chúng ta sẽ Thăng Hoa, còn ngươi sẽ bị xích lại trên những tảng đá để dòng cát thời gian nuốt chửng tất cả. Không, chẳng còn và không bao giờ nữa. Những kẻ thống trị hoàng kim được chọn sẽ chẳng còn được tắm trong ánh mặt trời để phong thần nữa. Một tên nô lệ sẽ thực hiện điều này; một tên nô lệ tầm thường, một chàng trai đã từng bất hạnh thay khi lỡ tay giúp một đứa bé quý tộc thoát chết khỏi sa mạc.
Và chính vì tội lỗi này, Xerath đã bị trừng phạt bởi một lời hứa điên rồ khủng khiếp: sự tự do. Mơ mộng hão huyền. Cấm ngôn. Ngay cả nếu ý nghĩ đó dù chỉ thoáng qua trong tíc tắc, tử tội là điều hiển nhiên, bởi các Thể Thăng Hoa có thể nhìn xuyên người ngươi, đọc được những điều thầm kín nhất trong linh hồn ngươi, để moi móc ra những suy nghĩ phản bội dù chỉ là nhỏ nhất. Dẫu vậy, việc đã rồi há có thể vãn hồi, vị hoàng tử trẻ mà hắn đã cứu thoát chết khỏi vòng tay sa mạc; Azir, Mặt Trời Hoàng Kim, đã thề rằng ngài sẽ giải phóng vị cứu tinh và cũng là người bạn mới này của mình.
Một lời hứa hão huyền mãi đến tận ngày nay. Những lời lẽ ngây thơ của một đứa trẻ hàm ơn, nào có hay đến tác động khủng khiếp nó mang lại. Làm sao Azir có thể chối bỏ hàng ngàn năm luật lệ của vương triều. Làm sao ngài có thể chống lại truyền thống, chống lại vua cha, chống lại định mệnh?
Cuối cùng vị hoàng đế trẻ tuổi sẽ phải đánh mất tất cả bởi một thệ ước bội tín.
Rồi Xerath được giáo dục và cất nhắc, dần dần thăng tiến nhanh chóng trở thành cánh tay phải của Azir – nhưng vẫn chẳng bao giờ biết đến mùi tự do. Lời hứa năm nào đã gặm nhấm mất nhân tính hắn từng sở hữu, và làm biến chất con người hắn có thể sẽ trở thành. Chối bỏ quyền lợi cơ bản nhất, quyền được sống một cuộc sống, Xerath quyết chiếm hết mọi thứ, mọi thứ đã bị tước đi khỏi hắn, mọi thứ mà hắn xứng đáng được sở hữu: đế chế, sự Thăng Hoa, và sự tự do tự tại theo đúng nghĩa nguyên thủy của nó.
Bước đi đầy kính cẩn ngay sau vị hoàng đế với hai bên hông là những quân lính bảo vệ Shurima, càng tiến đến gần Đài Thăng Hoa vĩ đại, Xerath lại càng cảm thấy bất ngờ bởi sự nhẹ nhõm chợt ùa đến. Liệu đây có phải là sự vui sướng? Phục thù mang lại vui sướng sao? Sự tác động của nó khiến hắn suýt bộc lộ cảm xúc.
Ngay khoảnh khắc đó, bộ giáp hoàng kim đầy cầu kì phía trước chợt đứng khựng lại. Gã, kẻ đã hành hạ hắn biết bao lâu nay, quay mình, rồi bước dần về phía Xerath.
Hắn biết rồi ư? Làm sao hắn có thể biết được? Thằng nhóc kiêu căng tự phụ này mà biết sao? Tên hoàng đế công chính, đạo đức giả với đôi bàn tay đẫm máu chẳng kém gì Xerath? Mà ngay cả hắn có biết, thì chuyện cũng đã rồi.
Xerath đã hối lộ, thủ tiêu, thao túng, và mưu toan cả thập kỉ – hắn thậm chí còn lừa được cả hai anh em quái vật Nasus và Renekton tránh xa ra khỏi nghi lễ này – nhưng đúng là không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.
Vị hoàng đế của Shurima, Mặt Trời Hoàng Kim, Con Cưng của Mẫu Thân Sa Mạc, người sắp được Thăng Hoa, gỡ chiếc mặt nạ để lộ đôi lông mày kiêu hãnh cùng đôi mắt tươi vui, nhìn vào người bạn tín cẩn và lâu bền nhất của mình. Ngài cất lời nói về tình anh em, tình bạn bè, về những chiến thắng gian nan và những mất mát của các gia đình, của tương lai, và cuối cùng là về… sự tự do.
Lời nói vừa thốt ra, các quân lính bên hông Xerath lập tức tiến đến và rút gươm.
Thật là hoàng đế liệu việc như thần. Kế hoạch của Xerath đã bị phát hiện sao?
Nhưng lũ binh lính ngốc nghếch lại khom người cúi chào. Chẳng phải thanh trừng, chúng đang vinh danh hắn.
Vì hắn đã được tự do.
Vị chủ nhân hắn luôn căm hờn vừa giải phóng hắn – gã đã giải phóng tất cả. Sẽ chẳng còn tộc nhân Shurima nào phải sống trong gông cùm xiềng xích. Hành vi cuối cùng của Azir khi còn là nhân loại chính là sự giải phóng cho thần dân của ngài.
Tiếng hoan hô vang trời của đám đông bên dưới át hẳn tất cả những gì Xerath có thể thốt ra. Azir mang lại chiếc mặt nạ rồi sải bước về Bệ Đài, tất cả đều chú mục vào một sự kiện phong thần sẽ chẳng bao giờ diễn ra.
Xerath đứng trong bóng râm của chiếc Đĩa Mặt Trời đúc bằng đá tảng, biết rõ rằng số phận huy hoàng của đế chế vĩ đại này đã sắp đến hồi kết.
Đã quá trễ, người bạn của ta. Đã quá trễ, người anh em ạ. Đã quá trễ cho tất cả.”