Là sở thích, là niềm đam mê của rất nhiều thế hệ 8x, 9x từ khi còn thơ ấu, nhưng đến khi trưởng thành, xem manga/anime lại bị nhiều người cho rằng điều này thật ngớ ngẩn?
Tuổi trẻ thế hệ 8x chúng tôi không được tiếp cận với Anime như những thế hệ sau này… Nhưng có người trong chúng tôi vẫn yêu thích anime, thậm chí vừa chăm con nhỏ vừa xem anime… Nhưng nhiều người lại cho rằng điều này là ngớ ngẩn. Liệu thật sự người trưởng thành yêu thích và xem Anime có phải là điều ngớ ngẩn?
Đam mê – là sở thích riêng của mỗi cá nhân. Mỗi người có một hoặc nhiều đam mê khác nhau và rất nhiều người khi có cùng đam mê tề tựu lại chính là nền tảng xây dựng nên một cộng đồng. Và một trong những niềm đam mê của tôi đó chính là Anime. Nhưng niềm đam mê này tôi chẳng dám bộc bạch trực tiếp… mà chỉ thỏa mãn niềm đam mê của mình thông qua thế giới ảo, thông qua cộng đồng mạng. Lý do tại sao ư? Tôi sợ người khác nói mình là ngớ ngẩn… và đôi lúc tôi nghĩ chẳng lẽ thật sự là ngớ ngẩn thật?
Tôi là một nhân viên văn phòng, thuộc thế hệ đầu 8x. Tôi là một người thích xem Anime, tôi bắt đầu xem Anime khi còn học Đại học nhưng có lẽ thời gian tôi xem nhiều nhất vẫn là lúc sau khi ra trường – khoảng thời gian thất nghiệp và lang thang trên mạng để kiếm cho mình một công việc phù hợp. Và bất chợt, việc xem anime dường như đã trở thành thói quen của tôi từ đó cho đến bây giờ. Nhớ thời sau khi có công việc, hàng đêm tôi vẫn dành một chút thời gian để xem Anime. Còn dĩ nhiên vào ngày chủ nhật được nghỉ thì nguyên đêm ngày thứ 7 tôi sẽ dành để xem phim. Việc xem Anime cũng bình thường như xem một chương trình truyền hình mà mình ưa thích, khi đó tôi nghĩ vậy.
Đến thời điểm lấy vợ và có con thì thời gian tôi dành để xem anime bị hạn chế đi đôi chút nhưng tôi vẫn xem, đôi lúc vừa ẵm con vừa xem là điều hiển nhiên… và vợ tôi từ chối cho ý kiến về vấn đề này. Thuở ban đầu, câu cửa miệng của cô ấy vẫn là “Anh to đầu vậy mà vẫn xem mấy bộ của trẻ con à”, hay “Hết tranh mẹ của con giờ lại xem hết phim của con luôn à”,… nhưng dần dần cô ấy cũng cho đó là điều bình thường. Thậm chí tôi nghĩ có lúc mình đã thành công tiêm nhiễm niềm đam mê này cho cô ấy, nhưng rốt cuộc cũng thất bại. Thế là tôi và con của mình một góc trời xem anime và các bộ cartoon.
Điều này cũng chẳng sao cả, tuy vậy cho đến một ngày tôi bị đồng nghiệp bắt gặp khi xem Anime trong giờ nghỉ trưa lúc đó tôi đang xem bộ Psycho-Pass (tôi mê bộ này lắm). Vậy là rất nhiều đồng nghiệp xung quanh đó bủa vây xem tôi là “dị trạng” và nhìn tôi với ánh mắt hiếu kì. Rồi họ nói tôi lớn rồi mà vẫn xem phim hoạt hình hả? Ngớ ngẩn thật. Thật sự vào thời điểm đó tôi đỏ mặt tía tai chỉ hận không thể chui vào lòng đất cho đỡ xấu hổ.
Kể từ hôm đó trở đi tôi trở thành tâm điểm cho sự châm chọc. Những đồng nghiệp của tôi khi gặp tôi lại nở nụ cười “quái dị” và hỏi tôi hôm nay có xem hoạt hình hay không? hoặc sẽ là giới thiệu cho con của tôi vài bộ hay cho nó xem giải trí đi… Có vị thậm chí còn khăm hơn một chút đó là bóng gió rằng tôi xem phim dành cho người lớn nên mới đam mê thế hả. Sau khi trở thành tâm điểm thu hút sự chú ý, từ đó tôi chẳng bao giờ dám xem ở cơ quan nữa mà chỉ dám xem ở nhà thôi.
Có lẽ nhiều người sẽ gặp trường hợp của tôi, phải chăng cách tốt nhất đó là giả vờ và bơ đi? Tôi cũng từng giải thích rất nhiều lần cho đồng nghiệp từ nói chuyện phiếm đến trên bàn nhậu, nhưng rồi tôi vẫn là người lớn thích xem hoạt hình dành cho trẻ con. Thật ngớ ngẩn – đó là điều tôi từng hỏi chính bản thân mình. Nhưng tôi không cho rằng đó là điều ngớ ngẩn, đơn giản đó là sở thích, niềm đam mê của mình mà thôi.
Vừa rồi tôi cùng vợ và con đi xem bộ “Tên cậu là gì?” của đạo diễn Shinkai, điều tôi thấy vui là ngoài những bạn trẻ, vẫn có những người trưởng thành dẫn con mình đi xem. Lúc đó tôi tự nghĩ, chẳng có gì là ngớ ngẩn, bởi ngớ ngẩn chỉ dành cho những người ngẩn ngơ chưa biết mà thôi.
Tâm sự của một fan manga/anime