Đây là một bài viết có thật được một game thủ gửi cho Xemgame.com. Những dòng tâm tư, suy nghĩ của bạn ấy về một câu chuyện đã lâu..
Liên Minh Huyền Thoại là một tựa game mà khi nhắc đến bây giờ thì chẳng ai chẳng biết. Thể thao điện tử trong mắt những người lớn vẫn còn là thứ chất gây nghiện, chỉ hại chứ không tốt tý nào. Nhưng chúng ta, ai cũng biết rằng nó không hề xấu như mọi người nghĩ.
Tôi tiếp xúc với Liên Minh Huyền Thoại từ rất lâu, từ mùa giải thứ nhất tôi đã tập tành ở cái sever NA mà chơi. Và dường như, khi nó được phổ biến đến sever VN, nó được chào đón một cách nồng nhiệt, và vẫn rất hot dù trải qua mọi chuyện. Tôi có một đứa bạn thân, và nó cũng là một người đồng đội tốt trong game của tôi nữa.
Khi tôi bắt đầu từ rất lâu, thì nó phải một thời gian sau mới biết đến trò chơi này. Tôi còn nhớ cái ngày đầu tiên mà nó hí hửng rủ tôi chơi cùng nó chỉ vì cái quảng cáo ở cái Garena Plus, tôi giả ngu như một kẻ chẳng biết gì. Ngay sau đó khi thấy tôi đã ở cấp rank Bạc, nó còn ngạc nhiên và thán phục nữa cơ. Nó với tôi, là hai đứa bạn chí cốt, học từ trung cấp lên tận cấp ba với nhau. Hai đứa cùng là một phường cá biệt, đến cả hiệu trưởng còn phải nhớ mặt bọn tôi nữa mà.
Nhưng nói về game, tôi và nó là hai cao thủ ở về mặt game online trong lớp. Dẫn dắt nó từ cấp một cho đến tận level 30, tôi mới có ý định riêng :
– Tao chơi đến kim cương, rồi anh em mình kiếm team đi đánh giải không ?
Đúng vậy, có lẽ đó là mục tiêu duy nhất của tôi khi ở thế giới Liên Minh Huyền Thoại. Tôi và nó luôn dual rank cùng với nhau, luyện tập hai đường riêng biệt. Nếu nói về người đi rừng hay nhất thế giới, thì nó vẫn là thứ tôm tép không có cửa so với người ta. Nhưng với tôi, thật sự thì nó vẫn là người đi rừng số một. Luôn có mặt lúc tôi cần ở đường giữa. Cùng nhau gánh những thành phần “tạ, tấn” trong team.
Xem từ những thứ đã trải qua, nó và tôi đều nhận ra rằng, Liên Minh Huyền Thoại đã biến chất. Tôi chẳng hiểu được những lý do gì, đối với tất cả thì cấp bậc ở đây rất quan trọng hay sao ấy. Họ bỏ một khoảng tiền không nhỏ để nhờ người khác đưa nick họ lên một tầm cao mới. Nhưng đó chỉ là tài khoản của họ ở đó, chứ trình độ vẫn chỉ ở số không.
Tôi và bạn đã chứng kiến rất nhiều, và những trận thua do chênh lệch trình độ. Thậm chí, có cả những lời nói văng tục chỉ để cho bọn họ che đi cái sự kém cỏi của mình. Và nó nhận ra, đây không phải là thế giới mà nó với tôi từng tồn tại. Mọi thứ đó vẫn không làm tôi ngã đi cái niềm tin trong mình. Từ mục tiêu đơn giản, tôi đã muốn một điều : Tôi sẽ cùng nó và những người đồng đội làm tất cả phải biết đến !
Nghe buồn cười, nhưng tôi nghĩ rằng, chẳng ai cấm cản một người có mơ ước cả. Được đấu ở đấu trường chuyện nghiệp, đưa đội tuyển thể thao điện tử đến giải Chung Kết Thế Giới đi nữa, tất cả đều là ước mơ, là tiềm thức. Tôi lại chẳng nghĩ thế, với tất cả những người khác, ai cũng cười và tôi chắn chắn như thế, nhưng chỉ cần có được người đồng đội này ở bên, chúng tôi sẽ đập tan tất cả. Tất cả, từng người một, đã xây dựng nên một cộng đồng Liên Minh Huyền Thoại lớn mạnh, thành trì của niềm tin đã được xây dựng từ cát bụi, chỉ chờ kẻ mạnh đến chứng minh.
Và rồi, bạn tôi ơi, người đồng đội đáng tin cậy đó đã bỏ đi. Nó không tin vào ước mơ, nó không tin vào điều viễn vông đó, nó không tin vào người đồng đội này nữa. Ước mơ của nó chỉ dừng ở các giải nhỏ, nó không tin vào nó có thể làm được điều đó . Người đi rừng duy nhất mà tôi cho là tốt nhất đã không còn, đồng đội xưa nay chẳng ở đây. Con đường kia, nay chỉ còn duy nhất tôi chạy. Tất cả có tin không ? Ước mơ là thứ duy nhất để chung ta tin tưởng, cho dù nó to lớn thế nào đi nữa, nếu phản bội lại niềm tin của bản thân, thì chúng ta vẫn là kẻ dối trá. Có thể rằng ước mơ đó viễn vông, có thể rằng nó không thành sự thật, nhưng nếu không làm thử, thì tất cả chẳng bao giờ thành sự thật.