Dạo này tâm trạng của tôi khá không vui. Lý do đầu tiên là sắp tết rồi, tết bây giờ chẳng còn mong ngóng như ngày xưa nữa mà chỉ lo qua năm mới kiếm được công việc để lo cho cái thân.
Lông bông mãi rồi, ba mẹ thất vọng về mình mãi rồi… Lý do thứ hai là tôi thích chơi game và ngoài thời gian cày kéo tôi thường lên mạng hay facebook xem tin tức. Càng xem thì càng buồn, đi đâu cũng thấy bạn bè khoe gấu, ngó chỗ nào cũng thấy câu “gấu của tao”.
Bằng tuổi tôi thì bạn bè lập gia đình gần hết, có đứa còn sinh được thằng cu kháu khỉnh. Cứ gặp tôi là tụi nó hỏi bao giờ mới có người yêu. Tôi thừa biết ngoài miệng thì họ tỏ ra quan tâm thế chứ chắc chắn trong lòng đang chế giễu tôi là: “Một thằng chỉ biết ôm cái máy tính suốt ngày như nó thì ai thèm yêu”, “một thằng như nó, yêu làm chi cho khổ vì không biết quan tâm bạn gái“. Khi đó tôi chỉ muốn túm lấy áo nó và nói rành mạch rằng: “Ai nói với mày là tao không yêu, chẳng lẽ lúc tao yêu đều phải báo cáo cho mày à?. Ai bảo mày tao không biết quan tâm bạn gái, mày có biết là...”
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì chuông báo tin nhắn điện thoại reo lên cắt đứt dòng tâm sự của tôi. Tôi uể oải vớ lấy cái cục gạch Nokia đặt ở trên đầu giường rồi nhìn chăm chú. Một số điện thoại không tên hiện lên nhưng lại quá quen thuộc với tôi. Dãy số mà tôi đã xóa từ một năm trước nhưng lại không cách nào xóa khỏi trí nhớ được.
– Hôm nay em buồn quá. Anh rảnh không mình gặp nhau đi
Nên trả lời sao bây giờ? Có đi hay không?. Tôi quyết định tuân theo trò may rủi mà tôi luôn làm từ trước đến nay là tung đồng xu 200 đồng mỗi khi khó lựa chọn. Mặt có số là ngửa, mặt có hình là sấp. Mặt ngửa…vậy thì đi thôi.
– Mình gặp nhau chỗ nào em?
Gửi xong tin nhắn mà tôi cảm thấy mình thật là thằng vô tích sự. Chẳng bao giờ tôi có thể từ chối được người đó. Thôi cứ coi như đây là lần cuối cùng đi. Phải! nhất định là như thế.
8h sáng ngày chủ nhật , tôi chạy chiếc xe Dream thẳng hướng nhà thờ Đức Bà. Sau khi tìm chỗ gửi xe tôi dáo dác tìm kiếm chung quanh. Cuối cùng một bóng lưng của một cô gái ngồi gần đó khiến tôi chú ý. Chẳng hiểu sao chỉ cần liếc mắt một cái là tôi nhận ngay ra người ấy mặc dù chỉ là phía sau. Tôi thở dài đi tới rồi gọi:
– Vân! chờ anh lâu chưa?
Vân quay đầu lại mỉm cười nhìn tôi. Vân có một khuôn mặt chỉ thuộc dạng ưa nhìn, tóc cắt ngắn nhuộm màu trẻ trung, móng tay thì sơn màu lòe loẹt. Tôi vẫn thích con người bình dị của cô ấy một năm trước hơn. Tuy nhiên thời gian thay đổi và con người cũng thay đổi.
– Hi! anh Duy. Em mới tới thôi, cũng lâu lắm rồi mình không tới chỗ này nhỉ?
– Mới chỉ 2 tháng 3 ngày thôi mà
– Khiếp! anh làm gì mà nhớ kĩ thế, thôi mình qua quán cafe kia ngồi nói chuyện đi.
Một ly cafe đen và một chai sting được nhân viên phục vụ mang ra. Cô bé phục vụ đẩy chai Sting về phía Vân và ly cafe về phía tôi. Vân thấy vậy liền ngăn lại:
– Em để lộn rồi, cafe là của chị. Sting mới là của anh ấy
Mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của cô phục vụ, tôi lấy chai nước ngọt mở ra và rót đầy ly. Lúc chơi game tôi thường uống nước ngọt, thói quen này chẳng bao giờ thay đổi cả.
– Hôm nay em gọi anh ra có chuyện gì không?
– Sao anh lại nói thế. Chẳng lẽ không có chuyện gì mới được gọi anh ra sao?
– Em hiểu ý của anh mà phải không?
Chẳng biết là do thái độ hờ hững của tôi hay do bị tôi nói trúng tâm sự mà Vân bỗng nhiên sụt sịt rồi khóc òa lên. Tôi nhanh tay vớ lấy tờ khăn giấy ở trên bàn đưa cho cô ấy, động tác thành thục như đã được tập dượt qua bao lần:
– Có gì thì em cũng phải bình tĩnh lại đã. Em khóc thế người ta tưởng là anh bắt nạt em đó
– Em…em xin lỗi…nhưng mà em buồn quá. Tụi em cãi nhau suốt mấy ngày nay rồi, anh ấy không chịu trả lời điện thoại gì cả.
“Anh ấy” ở đây chính là bạn trai hiện tại của Vân. Chắc bạn sẽ thắc mắc vì sao giờ phút này Vân không đi tìm bạn trai của mình mè nheo làm nũng mà kêu tôi ra làm chi?. Lý do rất đơn giản, “vì tôi là “bạn trai cũ” của cô ấy. Một người đáng tin cậy dễ dàng chia sẻ vui buồn” – đây là lời trích nguyên văn câu nói của Vân khi mà tôi cũng từng thắc mắc như bạn. Tuy nhiên tôi mới chỉ thấy Vân gọi tôi ra những lúc buồn thôi, chưa bao giờ thấy cô ấy vui vẻ mà muốn gặp tôi cả. Và lần nào gặp Vân cũng khóc:
– Rõ ràng không phải do em sai mà sao bắt em phải đi xin lỗi anh ấy trước?. Đàn ông con trai bây giờ đều là đồ đểu. Chỉ có anh mới tốt với em thôi
– Nhưng chẳng phải cuối cùng em cũng không chọn anh và đi với thằng đểu đó thôi
Vân khá sock trước câu nói thẳng thắn có phần chế giễu của tôi. Cô ấy nghi ngờ hỏi:
– Bữa nay anh bị sao vậy. Nói chuyện cứ như muốn gây sự với em thế. Em có mắc nợ gì anh đâu?
– Vậy anh có mắc nợ gì em không mà sao mỗi lần cãi nhau với bạn trai thì em lại gọi anh ra để than khóc, kể lể…?
Có lẽ giọng tôi khá lớn nên mọi người trong tiệm đều chú ý ngó nghiêng về bên này. Tôi bình tĩnh nói:
– Hôm nay anh đến đây không phải để nghe than phiền rồi dỗ dành em như trước nữa. Anh mệt rồi, Vân ạ!. Rõ ràng một năm trước chính em là người đề nghị chia tay. Em nói em cảm thấy thiếu an toàn, thấy cô đơn khi ở bên một người chỉ biết đến game như anh. Em bắt anh lựa chọn giữa game và em. Anh đã quyết định bỏ game đến với em, nhưng chỉ sau một tháng anh bỏ game thì em lại đòi chia tay vì lý do mình không hợp nhau. Từ giây phút đó thì anh và em đã chấm dứt rồi. Người ta nói hết yêu thì còn có thể làm bạn nhưng anh lại không nghĩ như thế. Anh không quen với kiểu tình bạn như hiện tại giữa hai chúng ta. Lúc buồn thì em mới gọi anh tới, em có nhớ 2 tháng 3 ngày trước lúc em gọi anh thì trời đang mưa không?. Anh vẫn bất chấp để đến chỗ em vì sợ em nghĩ quẩn, nhưng chỉ nói chuyện được vài phút thì bạn trai em gọi em liền bỏ về và bỏ lại cho anh đúng một câu là “Bạn trai em gọi lại xin lỗi rồi”. Em đã 20 tuổi đầu rồi không còn bé bỏng gì nữa. Em hãy học cách tự đối mặt với vấn đề của chính mình đi.
Tôi nói một hơi chẳng cần suy nghĩ. Chúng đều là tâm sự, là sự bức xúc mà tôi giấu kín trong thời gian qua. Có thể trong mắt người khác thì việc tôi dễ dàng bị lung lay cảm xúc, dễ dàng chạy tới bên người yêu cũ khi cô ấy cần là ngu là dại gái. Tuy nhiên khi yêu bạn mới hiểu, tình cảm là thứ không thể giải thích hay kiềm chế được. Thôi cứ coi những lần ngu dại trước đây của tôi là cái nợ mà tôi cần trả cho cô ấy , trả cho những buồn tủi thiếu an toàn của Vân khi chúng tôi còn cặp kè với nhau.
Sau khi nghe tôi nói, Vân không khóc nữa. Cô ấy mấp máy môi như muốn nói điều gì đó. Tuy nhiên tôi lại cắt ngang bởi vì tôi không muốn nghe Vân nói gì thêm nữa, hoặc cũng có thể là tôi sợ nghe xong tôi lại mềm lòng:
– Em cũng đừng nghĩ nhiều về những thứ anh vừa nói. Có lẽ hôm nay do chơi game quá nhiều, mệt mỏi nên anh không vui. Thôi anh về trước đây, em cứ ngồi nghĩ cho kĩ đi rồi tìm cách làm hòa với bạn trai. Anh không phải là bác sĩ tâm lý nên không thể giúp gì được.
Hôm nay tôi đã chơi game được xíu nào đâu mà mệt. Tối qua đi ngủ sớm, sáng nay cũng dậy thật sớm để đến gặp Vân. Cho dù tôi có chơi cả hai ngày liên tục cũng chẳng xi nhê gì cả. Trước khi rời khỏi chỗ ngồi, tôi chợt nhớ ra liền đưa tay vào trong túi móc ra đồng xu 200 đồng:
– Anh trả lại em đồng xu 200 đồng có hai mặt giống nhau mà hồi trước em tặng anh. Từ giờ xin em đừng tìm anh nữa.
Tôi không dám nhìn thêm vào khuôn mặt của Vân nữa mà tính tiền rồi trở về nhà. Về tới nơi tôi nằm bệt trên giường không muốn nhúc nhích. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời mà tôi dũng cảm như thế. Chẳng biết tôi làm vậy có đúng hay không?. Giờ tôi đã hiểu một chút lý do vì sao game thủ khó yêu, khó kiếm người yêu. Lý do một phần là vì họ sợ, yêu rồi mà không được hồi đáp, yêu rồi mà bị bỏ rơi trong khi tình cảm quá sâu nặng. Chỉ có game mới không bao giờ phản bội game thủ thôi và nó cũng không bắt bạn phải lựa chọn cân nhắc với thứ nào cả.
Đang suy nghĩ xem tối nay ăn món gì thì điện thoại tôi lại reo lên tiếng báo có tin nhắn mới. Tôi mở lên xem, lại là tin nhắn từ Vân. Chẳng lẽ những điều tôi nói lúc sáng còn chưa đủ sao? Hay cô ấy muốn mắng tôi vì đã cư xử thô lỗ như thế?
– Anh…em nói ra điều này có vẻ hơi vô lý nhưng mà…nếu em muốn quay lại thì mình còn có cơ hội như xưa không anh?
Trái tim tôi bỗng nhiên run lên một chút. Nên trả lời thế nào đây? Có nên đồng ý hay không?. Theo thói quen tôi mò vào túi quần tìm đồng xu 200. Tuy nhiên lúc này chợt nhớ ra là tôi đã trả lại cho Vân rồi. Thôi bỏ đi! trả thì cũng trả rồi, mà có lẽ tôi chẳng còn cần dùng đến nó nữa. Tôi chầm chậm bấm từng chữ rồi nhấn nút gửi:
– Xin lỗi em! Anh bận chơi game mất rồi.