Tôi không dám đối diện với gia đình, với chính bản thân nên cứ chìm đắm vào game để quên đi, trốn tránh hiện tại. Tôi cũng ước giá như mình không có mặt trên đời để đỡ tốn cơm gạo bố mẹ.
Người ta nói dành thời gian cho thứ gì đó quá nhiều đều không tốt. Có lẽ điều này đang áp dụng lên tôi khi mà cứ sáng sớm mở mắt ra là tôi đã chúi mặt vào game cho đến khuya, ngày nào cũng vậy. Không trình độ, không nghề nghiệp, thậm chí cơm nước nhà cửa chẳng lo. Tất cả đều dựa vào bố mẹ tôi từ a đến z. Dù không muốn thừa nhận nhưng tôi đang là kẻ ăn bám khi tuổi sắp ngót nghét 30.
Tôi bị một cái tật là yêu thích thứ gì, quyết định việc gì là lao đầu vào khó bỏ, không lối thoát. Từ hồi còn trẻ là những hành động nông nổi như lêu lổng tụ tập với đám bạn chẳng chịu học. Lúc chuẩn bị thi cuối cấp thì tôi lại bỏ ngang giữa chừng. Bố mẹ thuyết phục đi học nghề thì buổi học buổi nghỉ. Chỉ có chơi game là kéo dài mãi chẳng thể nào thoát ra. Nghe có vẻ lạ đời nhưng nhiều khi tôi thấy tôi là con người vô tri lạnh lùng. Tôi sẵn sàng bỏ thời gian dài chơi và nói chuyện cùng bạn bè ảo trên game thế nhưng với bố mẹ thì 5 phút đã thấy khó chịu. Tôi chơi game giỏi nhưng bên ngoài lại là một thằng thất bại. Sau nhiều lần đi xin việc vô vọng vì không có nổi một tấm bằng trung học thì tôi chuyển qua lao động chân tay, ai gọi gì làm nấy . Thế nhưng giờ việc ít người đông, chả mấy ai cần nên đồng lương còi cọc còn chả đủ tiền đi chợ hàng ngày.
Bố mẹ tôi ban đầu có góp ý khuyên răn theo cả cách nhẹ nhàng và nghiêm khắc nhưng tôi vẫn chứng nào tật nấy. Bỏ thì thương, vương thì tội có lẽ miêu tả chính xác tâm trạng của hai ông bà. Tôi nhiều khi cũng quyết tâm thay đổi thế nhưng tâm lý “để mai tính, để mai làm tranh thủ chơi ván game đã” khiến cái quyết tâm đó của tôi trở nên bất khả thi. Bà con họ hàng ai cũng nói tôi vô dụng, mắng nhiếc chửi rủa nhiều, khuyên bố mẹ tôi đuổi cổ ra khỏi nhà. Tôi chỉ im lặng và hi vọng vào sự thương xót mà gia đình dành cho tôi. Dĩ nhiên sự thương xót ấy luôn chiến thắng, bố mẹ vẫn cho tôi ở lại nhà, chấp nhận tuổi già chưa vội về hưu mà cố gắng làm việc lo cho 3 cái miệng ăn.
Có thể bạn muốn xem: Hot girl trông net Đoá Nhi khiến fan xôn xao với nghi vấn lấy chồng sinh con
Bạn sẽ hỏi tôi không thấy nhục sao? Không thương bố mẹ già sao? Có chứ, tôi cũng là con người mà. Thế nhưng sự hèn nhát trong tôi lại lấn át tất cả. Tôi không dám bỏ nhà ra đi tự lập, không dám tỏ ra sĩ diện vì biết mình không thể chịu được cảnh màn trời chiếu đất. Có lẽ ngày xưa bố mẹ thay vì sinh tôi thì đẻ ra quả trứng luộc ăn còn hơn. Tôi không dám đối diện với gia đình, với chính bản thân nên cứ chìm đắm vào game để quên đi, trốn tránh hiện tại. Tôi cũng ước giá như mình không có mặt trên đời để đỡ tốn cơm gạo bố mẹ. Tôi ước tôi học hành chăm chỉ, tôi không chơi game. Thế nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong đầu chứ tôi chưa dám thực hiện.
Nếu bạn chưa chơi game thì bạn chưa hiểu tại sao nó lại khiến tôi trở thành như vậy đâu. À không, đổ lỗi hết cho nó là không được vì bản chất của game không xấu. Chỉ có game thủ – kẻ lạm dụng game mới là xấu. Tôi biết bên ngoài xã hội cũng có nhiều người như tôi đang ăn bám cha mẹ. Họ tự cho rằng mình là con cái, bố mẹ nuôi thêm vài ngày chả sao cả. Thế nhưng cái vài ngày ấy cứ kéo dài tưởng chừng vô hạn. Bố mẹ tôi không còn khoẻ mạnh nữa. Hôm nào đi làm về cũng than đau lưng, mỏi gối. Tôi chỉ biết im lặng ngồi xoa bóp phụ cho đỡ mỏi với tự nhủ mai mình sẽ tìm việc chăm chỉ, nhưng kết quả đâu hoàn đó.
Ăn bám nó có thể coi là căn bệnh khó trị của những kẻ lười biếng đang bóc lột sức lao động của người thân. Tuy nhiên người ta thường lên án ăn bám vợ chứ ít ai lên án ăn bám cha mẹ. Lý do đơn giản là chẳng có bậc cha mẹ nào đi tố cáo con mình ăn bám cả. Nhiều khi tôi mạnh dạn tâm sự với gia đình, hỏi họ cảm giác ra sao khi tôi cứ vùi đầu vào game chẳng có tương lai. Mẹ tôi khi ấy chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt bao dung: “Mẹ đâu cần con có tương lai xán lạn. Mẹ chỉ lo khi bố mẹ mất thì ai sẽ lo cho con đây”. Câu trả lời như nhát dao cứ vào gan làm tôi nhói lòng, nước mắt rơi nghẹn ngào và nhiều thứ như được sáng tỏ. Hoá ra tôi đang cần một động lực, một sự thúc đẩy để thay đổi. Tất cả những gì bố mẹ làm đều vì họ muốn bạn có thể tự sống tự chăm sóc cho bản thân khi bố mẹ gần đất xa trời.
Ngay hôm sau tôi đã xoá game và nghiêm túc đi học nghề lại. tôi cảm giác gần 30 năm qua mình sống thật lãng phí, nay tôi như một cậu bé mới bắt đầu hiểu chuyện và cái giá cho sự hiểu chuyện này là mái tóc bạc trắng, làn da nhăn của bố mẹ. Hi vọng mọi thứ không quá trễ và tôi còn có thể báo hiếu công ơn sinh thành.