Trong các nghề mà đại đa số các bạn game thủ trẻ hiện tại đang mơ ước và mong muốn được làm nhất, chính là làm net
Thế nhưng các bạn chỉ thấy được những bề nổi của tảng băng với tên gọi là làm net mà quên đi bề chìm của cái nghề được mệnh danh là “làm dâu trăm họ này”. Nhân đây, Xemgame xin chia sẻ cho các bạn một bài tâm sự khá dài của một anh chủ quán net khá trẻ với đôi dòng về một sự thật cay đắng về nghề net này.
Lưu ý: Bài viết khá dài được lấy từ Facebook cá nhân của bạn Đức Duy, đã được Xemgame lượt bớt câu chữ cho ngắn gọn, dễ hiểu nhưng không thay đổi nội dung gốc của những gì anh chia sẻ.
Đã lâu rồi chưa nằm và suy nghĩ nhiều như đêm qua, viết ra tất cả những gì về công việc của mình trong gần 2 năm qua
Tôi tên Duy năm nay 21 tuổi làm net đã gầm được 2 năm nay mình nghĩ có lẽ mình đã sai lầm khi bước vào con đương kinh doanh này. Tôi còn quá trẻ kinh nghiệm còn quá ít nếu không muốn nói là non choẹt. Hai năm trôi qua đối mặt với biết bao loại người khác nhau, tử tế có dặt dẹo cũng có già có trẻ có nhưng quán mình đa số là thanh niên đồng lứa tuổi và hơn mình 3 đến 4 tuổi. Con đường này nó lấy đi của mình nhiều thứ quá
Sức khoẻ
Hằng ngày phải đối mặt với hơi khói thuốc lá của khách. Rồi những lần phải thức đêm muộn, đôi khi có khách còn về nửa chừng lúc 1, 2 thậm chí 3h sáng. Những lúc vừa đặt lưng nằm thì chúng nó lại gọi mở cửa bảo về. 1 lần thì không sao, nhưng đây hầu như lúc nào cũng thế thì ngủ đâu có đủ giấc. Còn những giấc ngủ trưa thì hai năm nay rồi giấc ngủ trưa nó vẫn còn xa vời với mình.
Giảm trí nhớ
Vì suốt ngày làm việc với đống tiền lẻ nên đầu óc bị lọan mất có lúc đang ngôi chơi Liên Minh thi 4, 5 đứa gọi dịch vụ 1 lúc đứa gọi nước, đứa gọi thuốc, đứa nạp tiền, đứa gọi mì mà hầu như đều kêu tí giả nên mình cũng chẳng ghi vào sổ nên hay bị quên. Nhiều khi còn phải hỏi “vừa nãy kêu lấy gì nhỉ”. Đôi khi chìa khoá vất đâu không nhớ có lẽ mình đã bị đãng trí rồi.
Thời gian
Lắm lúc ngồi mãi thì không sao đến lúc cầm bát cơm lên ăn thì khách lại gọi. Rồi thì thời gian đi chơi với bạn bè bọn nó trách mình vì mình không đi. Nhưng biết sao bây giờ muốn đi lắm chứ, nhưng quán xá vất thì ai trông tiền nong nước thuốc ai quản lí được. Rồi thời gian đi chơi với người yêu, suốt ngày ngồi trông quán thi thời gian đâu mà gặp người yêu đưa người yêu đi chơi những dịp lễ dịp hội hay đơn giản là đi ăn đi uống với cô ấy. Tủi thân lắm chứ nhưng biết sao giờ?
Danh tiếng gia đình
Họ hàng rèm pha rồi nói là làm cái này để người ta chửi cho vì họ xem quán net như một điểm tụ tập các tệ nạn xã hội xấu vậy. Ở thành phố như thế nào mình không biết, mình chỉ thấy các phụ huynh ở quê mình cấm mặt con cái ra quán net nhiều vô số kể. Thực ra, chơi game cũng không hoàn toàn xấu như họ nghĩ, chỉ có điều con nhỏ còn non nớt, chưa hiểu rõ được mức độ tác hại chơi quá nhiều mà thôi. Giờ chúng nó cũng đâu còn thời chơi bi, bắt nịt, đánh quay, đá bóng bằng bưởi như chúng ta hồi xưa nữa đâu?
Những phụ huynh hiểu đến tìm con cái nói nhẹ nhàng “cháu ơi cho cô tìm nhờ cháu cô tí “ thì không sao. Đây có những phụ huynh đến thì làm loạn cả lên hét mắng xong đánh chửi nó ngay tại quán (dân trí thấp). Đã vậy còn đỡ, đây còn nói cái kiểu hách dịch “tao cấm mày không được cho nó vào quán nữa”. Những người tử tế người ta nói nhẹ nhàng thì mình nói “vâng từ nay cháu không cho em (cháu) bác vào quán nữa” những đứa bố mẹ hay tìm thì chẳng bao giờ mình muốn cho vào nữa dù nó có bảo cho em vào chơi thì mình bảo em thông cảm bố mẹ em không cho vào nữa.. đương nhiên đấy là nể phụ huynh thôi chứ nó không chơi quán này thì nó cũng chơi quán khác, thà để im biết nó chơi 1 quán còn đỡ mất công lặn lội đi tìm.
Tiền bạc
đây có lẽ là vấn đề đau đầu nhất vì còn trẻ chưa vợ con mà quán lại toàn thanh niên nên mình khá thoải mái về chuyện tiền nong chơi cứ cho chép đầy sổ rồi đến lúc cộng nợ báo thì thằng nào cung ngớ người ra. Khách ở gần còn đỡ những khách ở xa nợ nhiều tầm 5-6 trăm là y như rằng đa số mất tích hoặc đi quán khác. Cũng có những đứa nợ tầm đấy nhưng nó trả hết, nhưng những đứa bản lĩnh như vậy ít lắm hiếm lắm, chịu ăn chịu chơi có nợ phải giả.
Nhiều lúc bọn nó đi làm mình hóng về như mong mẹ đi chợ về vậy. Còn mấy thằng ở nhà thì ăn chơi lêu lổng tiêu tiền đầy mồm cũng không phải ít. Cứ vao chơi mình không muốn cho nợ tí nào là bảo bật máy, lúc đấy chả nhẽ lại hỏi thẳng vào mặt nó là có tiền không à? Nạp tiền, dịch vụ cứ bảo tí trả xong đôi khi lại về mất – khách quen. Cho khách nợ không biết đến bao giờ khách mới trả. Hỏi đến thì bài cũ soạn lại rồi lần nào cũng xin khất lần sau..
Các mối quan hệ
Có những ông trước làm net mình cũng chơi ở đây tươi tỉnh niềm nở với mình thế mà khi mình lên quán thì nhìn nhau mặt hằm hằm sát khí, đôi khi mình chào vẫn mỉm cười có lẽ người ta cũng chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng với mình. Qua đợt sóng gió này đến sóng gió khác, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, rồi các quán nét khác mới lên đồng loạt giảm giá nào là 1k/1h không thì 2,5k/1 các ông làm thế khác gì phá giá không ?
Cũng vì tính cả nể cho nên hai năm mình làm cái quán net này mà vẫn chưa thu lại được vốn. Còn những thằng nợ tiền hẹn hết lầm này đến lần khác chán không muốn nhắn tin hỏi mà vẫn phải hỏi. Bọn nó nợ mình mình nhắn tin hỏi còn phải hạ giọng như kiểu đi xin bọn nó vậy, nghĩ mà uất. Còn những thằng gọi thì không nge nhắn tin thì “đã xem”, sao chúng nó sống bạc quá vậy, mình sống đâu có bạc với chúng nó đâu. Thậm chí trả tiền mình con tặng nước tặng giờ chơi. Hỏi có quán nào cho nợ nhiều thoải mái như quán mình không ?
Tổng thể mà nói: “Làm quán net chẳng sung sướng như người ta thường nghĩ”, với một net cỏ lại càng khó hơn. còn rất nhiều nhưng 1 bài viết có lẽ không thể nói hết, nên thôi đành tặc lưỡi ậm ừ cho qua. Bây giơ tổng tiền khách nợ toàn tiền triệu, tính sơ sơ chắc nợ cũng phải 20 triệu rồi, 1 con số quá lớn đối với 1 net cỏ như mình, mà đòi đen bao giờ đây?