Hôm nay hãy cùng lắng nghe tâm sự của một bạn nữ game thủ chia sẽ câu chuyện tình tay ba buồn đến day dứt.
Tiếp nối seri tâm sự game thủ với những câu chuyện buồn đến day dứt khiến người nghe cũng phải lắng đọng lại. Hôm nay mời các bạn cùng Xemgame.com bọn mình đến với tâm sự của một bạn nữ với chia sẻ: “AD là dành cho Support, mãi mãi không dành cho Mid như tôi”.
https://youtu.be/m0o4Mlk68fUTôi đã ở Sài Gòn được hơn 1 năm rồi và tôi yêu nơi này kinh khủng vì sát phòng trọ của tôi là một anh trai đẹp đến ngất ngây mà tôi thường len lén nhìn qua khung cửa sổ mỗi khi anh ra bãi phơi đồ chung. Anh sống một mình và có vẻ trầm lắng. Mỗi sáng khi khoá phòng để đi học, tôi có thể ngửi thấy mùi cà phê thơm nức toả ra từ cửa sổ phòng anh.
Tôi vốn là đứa ồn ào, nhưng đôi lúc tôi sẽ lặng lẽ ôm gối ngồi sát tường, bởi lúc đấy anh cũng đang chơi game và sẽ hét lên đôi lần. Tôi sẽ được nghe chất giọng trầm ấm của anh và hình dung ra cách anh đang đánh LMHT, bởi tôi cũng là một con nghiện và ôm trong lòng ước mơ ngày nào đấy sẽ được duo cùng anh. Đôi lúc, tôi cũng hay ngẫm nghĩ về việc sẽ rủ anh đánh cùng, nhưng rồi tôi lại ngại và mỗi lúc đang ngậm hành, dự định đó lại nung nấu rồi hâm đi hâm lại không biết bao nhiêu lần.
Rồi một ngày chủ nhật đẹp trời, khi tôi đang hăng máu cày rank, bỗng dưng cái nhà mạng chết tiệt lại rụng luôn kết nối. Trận chuỗi của tôi xương máu của tôi. Trong lúc cuống quýt vì mãi không thể kết nối lại, tôi đã quyết định chạy sang… đập cửa nhà anh để xin ké wifi.
Mùi cà phê thơm sực khi anh mở cửa, anh hào phóng đọc mật khẩu cho tôi. Một mật khẩu thật dài với những con số và chữ cái rời rạc khó nhớ. Tôi vâng dạ chạy về phòng, rồi chỉ bấm được nửa dãy đầu đã quên nửa dãy cuối. Thế là tôi mặt dày chạy qua lại. Anh tận tình viết cả một tờ giấy note cho tôi.
Nhưng lòng tốt của anh không thể cứu vãn được trận chuỗi của tôi. Mid đã nát bấy khi tôi đăng nhập vào lại và dù cho sự cố gắng kiên cường bất khuất không gì cản nổi của cả team, chúng tôi vẫn thua.
Trưa hôm đó, tôi đã nấu bún bò Huế để đem qua cảm ơn anh. Anh lịch sự mời tôi vào phòng:
Tôi chỉ cười. Chẳng lẽ tôi lại nói thẳng ra là tô bún bò chỉ để tiếp cận anh sao – Tôi lí nhí trả lời.
Anh bật cười rồi khen tôi khá. Tôi bỗng thấy tủ sách nhà anh bao nhiêu là sách về lập trình. Tôi hỏi anh là sinh viên hay sao, anh lại cười:
Tôi không biết nói gì nữa, lại lí nhí lấy lý do để anh ăn rồi ra về. Dù cuộc trò chuyện ngắn ngủi, tôi vẫn cảm thấy vui vì mối quan hệ đã tiến thêm một bước.
Tôi vẫn giữ thói quen ngắm anh qua khung cửa sổ. Rồi dạo nọ, tôi thấy anh đi đâu chẳng về. Tôi cứ nhìn vào khung cửa sổ phòng anh, chẳng còn thấy hương thơm của cà phê thoang thoảng mọi hôm nữa. Tôi thấy thiếu một thứ gì đó, nỗi khó chịu cứ len lỏi trong tâm hồn. Một tuần sau tôi thấy anh về, và đó là lúc tôi quyết định không thể ngồi đấy và cứ mơ mộng nữa. Tôi lấy hết can đảm xin anh đánh cùng.
Thế là từ đó, chúng tôi chơi chùng nhau. Hai đứa hai phòng sát bên, chat voice và cùng nhau giành chiến thắng. Những ngày tháng bình dị cứ thế trôi qua, cho đến khi dịch bệnh khiến quán ăn của gia đình thất bát, bà tôi ngã bệnh khiến kinh tế gia đình trở nên khó khăn. Trong thời gian tới, ba mẹ không thể hỗ trợ tôi nhiều nữa.
Tôi bán tài khoản LMHT của mình đi để trang trải những ngày trước mắt. Cảm giác suy sụp cứ cuốn lấy và tôi suy nghĩ đến việc bán luôn dàn máy tính. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa tôi sẽ không còn gì kết nối cùng anh nữa. Tôi cứ cuộn mình vào một góc phòng và cố gắng không bật ra tiếng thở dài để an ủi chính mình. Cho đến khi anh gõ cửa phòng tôi vì tưởng rằng tôi bị ốm, tôi đã không còn đủ mạnh mẽ để huyễn hoặc mọi chuyện vẫn ổn nữa. Tôi mở cửa và oà khóc. Tôi cần biết bao một vòng tay có thể ôm lấy tôi lúc này, chỉ vỗ về và nói rằng tôi sẽ ổn.
Và có anh làm hàng xóm có lẽ là điều khiến tôi ổn nhất bây giờ, khi anh nói rằng một người bạn của anh là trưởng cửa hàng tiện lợi và anh sẽ giới thiệu tôi vào đó để làm thêm. Không chỉ vậy, anh còn cho tôi một tài khoản khác và đính kèm cả một thẻ đổi tên.
Kể từ khi một mình đến nơi phố thị tấp nập này, đây là lần thứ hai tôi bật khóc. Cuộc sống của tôi dần ổn hơn, tôi vẫn chơi cùng anh như trước và đó là động lực khiến tôi trải qua giai đoạn khó khăn này. Tôi chủ động hơn trong việc chia sẻ và trò chuyện cùng anh, tìm ra nhiều điểm chung. Dù vậy, chúng tôi vẫn chỉ là hàng xóm không hơn không kém.
Tôi quyết định tỏ tình anh trong đêm Giáng Sinh. Sau một vài lời từ chối đầy ngỡ ngàng của anh và sự quyết liệt của tôi, anh cũng đã đồng ý. Thế nhưng cuộc đời tôi lại một lần nữa xáo động khi crush cũ của anh trở về.
Chị có một mái tóc ngắn xám khói và đôi lông mày dày, xếch thời thượng như những hot girl trên Instagram. Chị và anh đã là bạn thanh mai trúc mã từ lâu, cho đến khi ba mẹ chị ly hôn và chị phải theo mẹ sang Úc định cư. Cuộc sống bên đó không phù hợp, chị quyết định về Việt Nam để sinh sống.
Và chị muốn tìm lại người bạn cũ, đó là anh. Sau khi hỏi gia đình của anh về các thông tin, chị đã một mình lặn lội từ Hải Dương vào đến Sài Gòn để làm hàng xóm và tìm một công việc ở đây, bởi theo lời chị nói, chị chỉ còn người duy nhất để tin tưởng là anh.
Tôi nhớ rõ gương mặt bất ngờ của cả hai người họ, khi anh gặp lại chị và khi chị nghe anh giới thiệu tôi là người yêu. Kể từ đó, những trận đánh của chúng tôi đã trở thành team 3 người, bởi chị cũng là một game thủ cừ khôi và hầu như những trận chung kết diễn ra ở quanh quẩn bên xứ người, chị đều không bỏ lỡ. Hai người họ đi bot, hợp nhau và đánh hay một cách kinh khủng và tôi dĩ nhiên là luôn được gánh.
Chị tử tế và vui vẻ, chị quý tôi và tôi cũng vậy. Chỉ là, tôi cảm thấy có một điều gì đó không đúng giữa cả ba chúng tôi. Có một sự liên kết giữa họ mà tôi không thể chen vào được. Có thể là những ký ức thời thơ ấu và thấu hiểu mà tôi chưa thể biết về anh. Tôi không biết mình nên làm thế nào, bởi tôi nghĩ mình không có quyền chen ngang vào quá khứ hay bạn bè của anh. Chỉ là, việc cả ba chúng tôi ở cùng một dãy trọ khiến tôi luôn bất an và cảm thấy thiếu riêng tư.
14/3, tôi đòi anh dắt đi Vincom xem phim vì trước đó Valentine chúng tôi đã không được bên nhau vì trúng Tết. Chúng tôi bắt gặp chị đang xách thau áo quần ra bãi phơi. Chị mượn anh ít tiền để mua đồ, vì lương tháng này về trễ. Anh lục không còn bao nhiêu tiền mặt, vì thế anh mở ngăn kéo để lấy thẻ ATM cho chị tự đi rút. Và lúc đó, tôi thấy một tấm ảnh bị dính hờ vào mặt thẻ rơi xuống đất.
Tôi nhanh nhảu cúi xuống nhặt. Rồi tôi đứng hình, bởi đó là tấm ảnh của chị, cười tươi tắn và có vẻ đã cũ. Chị cũng nhìn thấy. Trong thoáng chốc bầu không khí trở nên ngột ngạt và ngại ngùng. Chị nhanh nhảu chúc chúng tôi đi chơi vui và ra phơi đồ. Buổi đi chơi của chúng tôi trở nên nặng nề. Anh giữ vẻ mặt trầm ngâm. Và dù tôi có cố tỏ ra bình thường, tôi vẫn không thể ngăn dòng suy nghĩ tiêu cực đang chạy trong đầu.
Anh im lặng hồi lâu, rồi chỉ nói một câu: “Anh xin lỗi”. Tôi có cảm giác mình đã hiểu ra được điều gì đó. Tôi chủ động book xe về trước. Trong dòng suy nghĩ vu vơ, bỗng dưng tôi đã đến trước phòng chị từ bao giờ. Tôi muốn gõ cửa để nói chuyện, nhưng tôi chẳng biết sẽ nói những gì. Rồi khi vẫn đang phân vân, tôi nghe chị khóc. Lòng tôi vụn vỡ. Và trong giây phút đó, bỗng dưng tôi thấy mình sáng suốt hơn bao giờ hết. Tôi trở về phòng, cuộn mình vào giấc ngủ.
Khi các bạn nghe được tâm sự này, có lẽ tôi đã ở một phòng trọ khác rồi. Vẫn sẽ có nắng nhưng không còn có bóng lưng thân quen của anh. Tôi đã âm thầm tìm phòng trọ mới, nhờ hai cô bạn gái đến chuyển hộ đồ đạc để tránh mặt anh chị.
Tôi cũng đã nhờ gửi lại cho chị tài khoản của tôi, trong đó nạp đủ RP cho một chiếc thẻ đổi tên. Tôi không hiểu vì sao mình có thể mạnh mẽ đến vậy, nhưng tôi không muốn làm người thừa trong một câu chuyện tình ngang trái mà chẳng ai có lỗi hay đáng ra phải nhận đau khổ. Mid có thể roam xuống bot, Support có thể roam cả bản đồ, nhưng rồi AD và Support vẫn cứ phải đi cùng nhau còn Mid thì không thể.
Thực ra, tôi khóc lóc thảm thiết lắm, nhưng tôi vẫn nghĩ mình đã hành động đúng, vì vậy tôi chỉ muốn viết lên đây để nhẹ lòng. Cảm ơn các bạn đã lắng nghe câu chuyện.