Tôi lụy tình, anh cũng lụy tình. Vì thế mà anh đau khổ, tôi cũng khổ đau.
Hôm nay mời các bạn cùng Xemgame.com bọn mình đến với tâm sự của bạn My vô tình chứng kiến một mối tình rơi nước mắt trong LMHT với tiêu đề: “Đã 3 năm trôi qua, em vẫn trong tâm trí của anh, cô bé thích LMHT”.
“Tôi biết anh và chị Như qua một lần offline Liên Minh Huyền Thoại. Tôi là PG của giải, còn anh chị tham gia. Cũng tình cờ lắm khi tôi chuẩn bị vào toilet để thay trang phục của nhà tài trợ gửi đến, chị Như lại bị cái thứ con gái vô duyên mắt để dưới mông vừa call video vừa cười hô hố, ngả nghiêng đụng phải và hắt luôn cả ly trà sữa lên trên chiếc váy xinh đẹp mà chị đang mặc. Chị Như hoảng hốt, anh bối rối không biết làm gì khi chương trình sắp bắt đầu. Đôi mắt chị Như hằn lên nỗi thất vọng, chị rơm rớm nước mắt. Tôi không hiểu lắm vì sao chị lại phản ứng mạnh vậy, nhưng cũng đồng cảm và đề nghị cho chị mượn bộ váy mà tôi đang mặc. Chị cảm ơn rối rít. Sau buổi offline, anh chị xin số điện thoại, địa chỉ nhà để gửi trả áo quần. Tôi cũng để lại.
Hai ngày sau thì anh chị đến, gửi trả chiếc váy kèm một… chiếc váy mới. Tôi bối rối từ chối, chị Như vẫn cứ hồ hởi, ánh mắt vui vẻ trong veo như ngày đổi váy cùng tôi:
– Em nhận đi, không nhờ em tốt bụng, anh chị đã lỡ mất cơ hội cùng nhau cuối cùng rồi.
Tôi ngơ ngác. Chị Như vẫn tiếp tục:
– Gia đình chị sang Mỹ định cư, tuần sau chị bay rồi, chỉ còn tranh thủ đi với nhau ở sự kiện này nữa thôi.
Phản xạ tự nhiên khiến tôi bất giác nhìn sang anh, anh gãi đầu ngượng nghịu, dường như hiểu được suy nghĩ của tôi.
– Định cư xong chị rước anh sang. Khổ, đời con trai giờ ở nhà vọng thê em thấy tội nghiệp không.
Tôi phì cười. Có gì đó ở hai con người này khiến tôi cảm thấy thân thuộc và thoải mái vô cùng. Và thế là cũng cùng chung đam mê chơi LMHT, chúng tôi có ingame của nhau.
Ngày chị Như bay, trời mưa tầm tã. Tôi bất giác thở dài, nhìn những hạt mưa lăn trên ô cửa kính mờ căm vì bụi. Tôi đang suy nghĩ về điều gì nhỉ? Về nỗi buồn của hai anh chị phải xa nhau chăng? Hay tại vì tôi đang cảm thông cho số phận cô đơn của chính mình? Tôi cũng chẳng biết nữa. Không biết chị Như có khóc không nhỉ. Chẳng biết anh có sợ mất chị không…
Mà thôi, một đứa không có người yêu thì đi lo việc thiên hạ làm gì. Tôi pha một cốc cà phê thật nóng, log game và lại tiếp tục công việc làm tạ.
– Em ơi, trai ở đây đẹp phết đấy!
Tôi giật mình khi một giọng nữ vang lên trong alo alo. Là chị Như.
– Ơ chị không dọn nhà à? Sao chị online liền vậy, nghỉ ngơi đi chứ!
– Ôi dào đang ngồi canh người ta chuyển đồ này, có nhân viên dịch vụ hết cả.
– Úi sang thế, người giàu thích chị nhỉ.
Chị phì cười, cảm tưởng như hai đứa tôi đã quen lâu lắm rồi.
– Sao chị không gọi cho anh Khoa? Coi chừng nhớ chị khóc rồi đấy.
– Ổng đi học bằng lái xe tải rồi em, bảo là try hard để mai mốt không phải đi làm nail nuôi vợ.
Tôi với chị lại hòa cùng những tràng cười không dứt. Chị kể cho tôi nghe nhiều điều về anh – một anh chàng thật thà, hơi sợ vợ nhưng lại có quyết tâm sắt đá.
Một tháng sau, chị quen với cuộc sống ở đó. Chúng tôi vẫn tranh thủ những lúc rảnh để đánh chung cùng nhau. Tôi là đứa em bé nhỏ, được anh chị cưng chiều, dạy bảo. Chị cứ bảo tôi bỏ nghề PG đi vì đầy cạm bẫy, anh lại bảo xấu hay tốt là tùy người, vậy là một hồi lại cãi nhau, chị bắt anh tìm việc làm thêm mới cho tôi, anh lại bảo sao bắt anh nuôi vợ đứa khác. Cuộc sống của ba đứa cứ thế trôi đi.
Tròn một năm chị sang Mỹ. Tôi tốt nghiệp Đại học, bằng một cách nào đó, chị đã xin cho tôi được làm lễ tân ở khách sạn của bác chị. Anh dắt tôi đi nhà hàng ăn mừng, không quên đặt thêm một chiếc ghế đối diện để facetime cùng chị. Chị đặt điện thoại lên kính xe, cho tôi thấy những hạt tuyết trắng phau đang lấm tấm rơi trên nền trời xanh nhàn nhạt. Tuyết đẹp, chị đẹp, và hai anh chị cũng sắp có một hạnh phúc đẹp cùng nhau. Tôi mừng thầm cho họ.
Tôi mỉm cười, cúi xuống thổi phù vào muỗng súp đương nóng hổi. Chị nghêu ngao hát một vài câu mà tôi không nghe rõ, có lẽ là bài hát mới ở bên đấy.
RẦM!!!
Tôi giật mình đánh rơi muỗng súp, anh chụp lấy điện thoại, gào lên:
– Như! Như ơi!
Tôi bàng hoàng, níu lấy tay anh giằng chiếc điện thoại về mình:
– Anh, cho My xem! Cho My xem!
Màn hình tối om, tôi chỉ lờ mờ thấy một ánh sáng heo hắt lọt vào màn hình mờ căm do bị vỡ mắt camera cùng một sự im lặng đến lịm người. Anh ôm đầu gục xuống bàn, mặc mọi ánh mắt đang nhìn đầy nghi hoặc cùng sự lo lắng của người phục vụ đang đến để hỏi han. Tôi vực anh dậy, gọi một chiếc taxi, run rẩy dìu anh vào xe.
Cả hai chúng tôi đều im lặng trong những đớn đau của riêng mình.
Một gã say xỉn khốn kiếp đã tông vào xe chị, khiến chị mất lái và lao vào dải phân cách. Tôi không biết họ đã cứu chữa chị ra sao, chị đã nhắm mắt khi nào vì tai tôi bỗng ù đi, và cũng vì những tiếng nấc nghẹn không thành câu đến thắt lòng của anh.
Chúng tôi mất chị thật rồi.
Nhà chị làm thủ tục cho anh sang tiễn chị lần cuối. Tôi tiễn anh ra sân bay, dúi vào tay anh một nhành hoa trắng. Chẳng biết người ta có cho anh đem lên máy bay không, nhưng tôi mặc kệ. Hố mắt anh sâu hoắm, đôi mắt vẫn cứ ửng đỏ lên như chỉ vừa quệt lén nước mắt. Tôi im lặng, nắm lấy tay anh thật chặt. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, bởi bây giờ tôi phải là chỗ dựa cứng rắn cho anh, không thể để anh thấy tôi tức tưởi.
Một tháng nhanh chóng trôi đi, tôi vẫn làm việc ở khách sạn mà chị đã giúp tôi được vào. Anh trở về, hẹn tôi đi ăn. Vẫn những đau đớn vẹn nguyên hằn trên khuôn mặt ấy. Anh gầy đi nhiều. Chưa bao giờ tôi thấy anh yếu đuối đến thế. Nước mắt anh cứ lã chã rơi, bờ vai run rẩy như một chú mèo con mắc phải trận mưa giông đương hạ. Lại một lần nữa, tôi dìu anh dậy:
– Đi anh, đây không phải là nơi để chúng ta có thể ngồi lại thêm một lần nào nữa.
Tôi chở anh vào một khách sạn nhỏ gần đó, thuê một phòng. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo. Tôi lôi hết tất cả những nước ngọt và bia trong tủ lạnh, đẩy về phía anh.
– Chiến chứ?
Anh không trả lời, bóc một lon bia và nốc hơn nửa. Tôi lặng lẽ bóc một lon coca. Tôi không muốn yếu đuối lúc này. Phải tỉnh táo và đón nhận sự mất mát cứa vào từng thớ thịt, tôi không muốn vượt qua những tổn thương này, vì khi vượt qua được, tôi sợ rằng trong một giây phút nào đó sẽ quên mất sự tồn tại của chị.
Nhưng tôi có thể cứng rắn đến bao giờ? Tôi cũng chẳng biết nữa.
Anh vẫn cứ khóc òa như một đứa trẻ, khóc đến mệt nhoài thì lăn ra ngủ. Tôi dùng lon bia lạnh chườm vào mặt anh. Khóc đến như vậy sẽ nhức đầu và mỏi cơ mặt lắm, cảm giác đấy tôi đã trải qua đến cả nghìn lần cho đến khi chán phải làm mình đau khổ nữa.
Ba năm thấm thoắt trôi qua. Tôi vẫn cứ thế, chằng quen ai, lầm lũi đi làm rồi lại về chơi mấy trận game cùng anh. Anh bỏ việc học lái xe tải, tập trung vào công việc cũ, leo lên được ghế trưởng phòng. Chúng tôi lại đi ăn mừng, nhưng chỉ là một bữa nhậu ở quán bình dân. Nỗi đau xưa khiến cả hai không còn dám bước vào những nhà hàng sang trọng như ngày xưa nữa.
Tôi không sợ uống bia nữa. Hình bóng chị vẫn còn đó, nhức nhối ở trong lòng, nhưng chẳng còn khiến tôi phải cắn răng để ngăn nước mắt trào ra mỗi đêm nữa. Tôi lo lắng cho anh nhiều hơn. Từ ngày hôm ấy, anh cầm acc chị đánh, mua thật nhiều skin và cũng chẳng yêu ai.
Anh vẫn cứ gầy từ đợt đó đến giờ. Tôi ăn luôn mồm, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
– Tuần sau anh đi coi mắt.
Tôi trố mắt ngạc nhiên.
– Anh đã 30 rồi. Lại là con trưởng nữa…
Tôi nghe có chút thoáng buồn trong giọng nói của anh. Tôi không tin, làm sao anh có thể tiến tới với người khác nhanh đến vậy. Hình ảnh anh khóc nấc, ôm chân run rẩy như một đứa trẻ bị nhát ma vẫn luôn còn mãi trong tâm trí của tôi.
– Ai bắt anh đi coi mắt vậy?
– Là anh tự đi thôi. – Anh đáp gọn lỏn, đồng thời hít một hơi thuốc thật sâu.
Thoáng trong tôi một nỗi buồn không biết gọi thành tên. Tôi đã quen với việc anh chơi cùng tôi mỗi tối, đi cà phê mỗi cuối tuần, bàn về ti tỉ những thứ chuyện không tên. Anh đã thôi không còn nhắc về chị, không còn ngước mặt hít sâu ngăn dòng nước mắt chực tuôn ra mỗi lúc đi ngang qua những cung đường quen thuộc. Tôi biết anh đã mạnh mẽ hơn trước, nhưng việc anh muốn tiến tới mối quan hệ với người khác là điều tôi chưa bao giờ nghĩ tới.
Tôi nghe môi mình mặn đắng. Nước mắt tôi rơi chẳng biết tự bao giờ. Anh đưa khăn giấy cho tôi, nhỏ nhẹ:
– Lẩu cay quá hả em?
Tôi lắc đầu. Lòng tôi bối rối những dòng suy nghĩ lộn xộn vẩn vơ. Tôi đang nghĩ cái quái gì thế này?
Tôi nghe người ta nói rằng anh đi coi mắt nhiều lần, nhìn facebook anh cũng thấy anh vui vẻ hơn, biết chăm chút cho bản thân nhiều hơn. Tôi muốn lờ đi những thứ đó, nhưng trong lòng tôi vẫn cứ cồn cào khó chịu đến lạ. Nhưng tôi quyết mặc kệ. Tôi vùi đầu vào những trận rank, cắm đầu bào trụ một mạch chả biết tên nào sẽ gank từ hai bìa rừng. Tôi ngó lơ những lời mời chung trận của anh, báo bận những cuộc hẹn cà phê quen thuộc mỗi cuối tuần. Tôi giận anh sao? Lòng ích kỷ của tôi đấy sao? Tôi cũng chẳng rõ, bây giờ tôi chỉ muốn làm theo sự bồng bột của mình.
Một ngày chủ nhật thoáng đãng, tôi đi dạo trên con phố đi bộ đầy hoa quen thuộc. Tôi mệt, thực sự mệt mỏi, tôi muốn thông thoáng đầu óc mình để giải tỏa bớt những nặng nề không tên cứ giày vò trong những đêm dài khó ngủ. Và… tôi gặp anh, đang cười nói với một người con gái khác. Ánh mắt của tôi và anh chạm vào nhau, tôi nhíu mày, bặm môi nhếch lên với một biểu cảm mà chính tôi cũng không thể gọi tên được. Tôi lướt qua anh như không quen biết.
Tối đó, anh nhắn tin cho tôi. Tôi chẳng buồn trả lời. Anh gửi tôi một cái mess thoại:
– Em sao vậy? Thái độ của em lúc tối là sao anh không hiểu?
Giọng nói của anh khiến tôi hơi chột dạ và khó chịu, tôi nhắn lại:
– Rồi sao?
Anh gọi thẳng sang điện thoại của tôi, chắc anh cáu rồi. Tôi tắt máy không nghe. Hạ hết âm lượng, tắt rung và đi ngủ.
Tôi tỉnh dậy với 23 cuộc gọi nhỡ từ anh. Thì sao? Anh tốn thời gian với tôi để làm gì? Anh đã có đối tượng mới kia mà. Ngay cả chị Như anh còn quên được, tôi là cái thá gì để anh rảnh rang tìm đến?
Vậy mà anh tìm đến tận nhà tôi. Mẹ tôi không biết lại mời vào. Tôi miễn cưỡng mời anh lên phòng.
– Bữa nay em sao vậy?
– Anh quan tâm đến em làm gì? Anh có người mới rồi kia mà? Đồ tồi!
– Sao em lại nói anh thế? Anh tệ gì với em sao?
Tôi bỗng như người bị chọc trúng vết mưng mủ bao lâu nay, chợt gào lên:
– Anh bảo anh yêu chị Như nhiều lắm mà? Sao giờ anh lại đi với người khác? Mới chỉ ba năm sau anh lại thay lòng đổi dạ như thế? Đồ khốn nạn! Đàn ông các anh chỉ là một lũ giỏi thay lòng không thể thiếu được đàn bà! Thật tội nghiệp chị Như đến phút cuối vẫn tin vào tình yêu vĩnh cửu với anh!
Anh sững người, nhìn tôi đau đớn. Ánh mắt anh tĩnh lại, xoáy sâu vào tim gan tôi. Một sự điềm tĩnh đến lạ thường, im lặng đến nghẹt thở mà chưa bao giờ tôi thấy ở anh khi nhắc đến chị Như. Anh vơ lấy chiếc áo khoác trên ghế, bỏ về không nói một lời nào.
Tôi và anh vẫn giữ tiếp cho mình sự im lặng đó đến tận ba ngày sau. Anh không online game, không online facebook. Tôi chột dạ. Có lẽ tôi đã nói quá đáng. Tôi gọi anh nhiều lần nhưng anh không nghe, vậy là tôi lại học anh cái trò mà tôi thường cho là làm phiền và vô lối nhất: đến thẳng nhà anh.
Tôi nhờ mẹ anh dắt tôi lên thẳng phòng anh. Phòng không khóa, chỉ khép hờ. Tôi hé mắt nhìn vào.
Anh đang ôm chiếc đầm mà chị mặc hôm offline bị dính dơ, khóc quằn quại. Anh thở dốc từng tiếng, cố gắng không để tiếng nấc phát lên, nhưng cả người cứ run lên bần bật. Chân anh co lại, từng ngón chân quắp lên che giấu sự đớn đau đến kiệt quệ sức lực. Lần đầu tiên trước mặt anh, tôi bật khóc, chạy đến bên anh và nấc lên từng tiếng:
– Anh Khoa! Em xin lỗi! Em xin lỗi anh!
Anh vẫn nghẹn ngào:
– My ơi! Anh không biết phải làm sao! Anh không biết… anh thực sự nhớ Như, anh đã thử đủ mọi cách rồi!
Cứ thế hai đứa khóc òa, khóc cho những tang thương dồn nén bấy lâu không thể thốt ra thành lời với người kia. Chúng tôi đã chịu đau đớn quá nhiều rồi, đau đớn vì không cách nào gần được người mình thương, khổ tâm vì không thể nào cho người mình thương có được đủ đầy hạnh phúc. Những bất lực đó vẫn luôn ở đây, chưa bao giờ phai nhạt, chỉ là chúng tôi cứ luôn muốn làm chỗ dựa cho người kia, nhưng không hề nhận ra điều đó chỉ khiến bản thân thêm mệt nhoài và buồn khổ.
Hóa ra, nỗi đau thì ai cũng thấm thía như nhau. Anh vẫn luôn yêu thương chị Như, chả khác gì tình yêu thầm kín mà tôi vẫn luôn dành cho chị.”
(Ảnh mang tính chất minh họa)