Tôi cùng đứa em từ tỉnh lẻ lên Hồ Chí Minh ở trọ. Nó sinh viên năm một, còn tôi thì đã đi làm ở một công ty phần mềm. Từ lúc vào, tôi đã dặn nó nên tập trung học hành, thế nhưng với sự tò mò của một đứa con gái mới lớn, nó vẫn cứ thích làm theo ý mình.
Nó yêu Huy – bạn học cùng trường. Nó giấu tôi được một thời gian, rồi đến lúc Huy chỉ nó chơi LMHT thì tôi biết, vì tôi quản lý thời gian đi học của nó khá kỹ, buộc lòng con bé phải hỏi mượn laptop để chơi vì không thể ra net. Tôi ban đầu cũng hơi khó chịu, nhưng cũng chả thể cấm tụi nhỏ, cái tuổi yêu đương càng cấm càng phản tác dụng, thế là tôi miễn cưỡng cho nó quen Huy, dù vẫn lén theo dõi xem nó có biểu hiện gì lạ không.
Mỗi ngày Huy vẫn đưa đón nó đi học, đi chơi… Trông nó hạnh phúc lắm. Nó cũng kể về Huy cho tôi nghe, nào là Huy tốt, vui tính và đẹp trai lại chơi game giỏi. Bố tổ nó, anh nó cũng Kim Cương đi đánh giải một thời, chẳng qua phải đi làm nuôi cái mồm suốt ngày chỉ biết đòi trà sữa của nó nên mới phải giải nghệ bỏ đam mê. Hồi đấy nó cứ suốt ngày chê tôi chơi “cái trò nhức đầu” vì không chở nó đi uống trà sữa, thế mà giờ lại suốt ngày chúi mũi vào cái máy tính, mà kể ra thằng Huy nó cũng tài, đánh dốt như con nhỏ nhà tôi mà cũng chịu khó chơi chung suốt ngày. Đánh Nami thì chuyên đời Q hụt, ulti thì đợi team gần chết hết mới chịu bấm; Đánh Sona thì R không hụt thì cũng chỉ trúng đúng một đứa, có khi đến phút thứ 10 còn chưa được xài ulti lần nào vì chưa kịp làm gì đã bay màu.
Tôi chặc lưỡi, thôi yêu nhau củ ấu cũng tròn, chịu được nó chắc Huy nó cũng thương thật.
Một thời gian bận chạy dự án, phải ở lại công ty suốt nên tôi và nó ít nói chuyện với nhau, thi thoảng gặp nhau lúc về lấy thêm áo quần thay cũng chỉ nói chuyện dăm ba câu rồi thôi. Có hôm thấy nó ngồi một góc bấm điện thoại, mặt có vẻ buồn, tôi mới đánh tiếng hỏi. Nó lưỡng lự hồi lâu rồi trả lời:
– Dạo này anh Huy ít nói chuyện với em lắm. Bảo em gần thi tập trung vào mà học.
– Sao mày không gọi nó?
– Em có gọi mà anh Huy nói bận, có lúc lại bảo muốn em tập trung học.
– Thôi tập trung vào học đi, thi xong anh dắt cho đi Vũng Tàu.
Nó gật đầu như mọi khi. Tôi chỉ kịp xoa đầu nó một cái, rồi lại vội vã đi đến công ty.
Tôi có linh cảm là lạ. Tôi nghĩ có khi nào con bé ngây thơ quá không nhận ra được sự thưa dần các cuộc gặp của nó và Huy? Sao nó cứ luôn tin Huy vậy nhỉ? Có lẽ nó quá yêu cái thằng quỷ này rồi. Tôi không muốn nó suy nghĩ rồi buồn lại ảnh hưởng đến việc học nên cũng không nói gì, chỉ có động viên nó học. Sinh viên năm một mà, nhìn nó chất phát và thật thà lắm. Tôi cứ sợ người ta nhận ra cái bản tính thật thà, hiền lành và dễ tin người rồi lợi dụng và chơi xấu nó thôi.
Huy hơn tuổi nó, nhìn Huy có vẻ rành đời, rành người lắm. Sự thưa dần của Huy đối với xóm trọ này ai cũng nhận ra, sao nó không biết nhỉ? Hay nó cố tình tỏ ra không biết? Ngày ngày nó vẫn liên lạc với Huy qua điện thoại, qua facebook. Chỉ thế thôi, chẳng còn chơi cùng nhau nữa. Nó mỗi tối vẫn cứ treo máy như chực xem Huy có online game không, nhưng mỗi lần thấy, lại là một người nào đó tự xưng là bạn Huy bảo rằng đang chơi. Con bé gọi Huy, Huy gắt gỏng, bảo đang bận đi làm thêm.
Một tối, nhân lúc nó ngủ say, tôi mở máy, check lịch sử đấu. Điểm thông thạo và tướng những trận đánh gần đó trùng khớp với nhau, và bất ngờ hơn, những trận đánh đó đều có tên của một acc nữ khác đi mid. Tôi thở dài, chuyện này đã sớm đoán biết được từ đầu nên cũng chả bất ngờ. Nhưng còn con bé, nó quá vô tư, đến mức ngờ nghệch nên đến tận giờ vẫn chỉ mỗi nó không nhận thức được vấn đề.
Hôm sau, tôi bóng gió con nhỏ:
– Lâu này anh không thấy Huy sang chở mày đi học?
– Anh Huy bận đi làm thêm.
– Làm thêm? Làm gì mà sáng làm tối cũng làm? Thế giờ đâu nó học?
– Anh Huy làm theo số lượng ca nên lúc nào không học thì đi làm.
– Sao mày không sang chỗ nó làm xem nó làm gì?
– Thôi, chỗ làm việc tới làm gì hả anh?
Tôi bất lực thực sự với câu trả lời của nó. Nếu không phải là em gái mình, tôi đã chửi thẳng mặt nó là đồ ngu rồi. Đôi lần, tôi cũng cố ý rủ mấy đứa bạn ở công ty về nhà chơi, mong nó nhìn được sự khác biệt giữa trai đểu và trai tử tế, thế nhưng nó vẫn cứ ngồi một cục như con dở, ôm điện thoại chờ tin nhắn, ai hỏi thì miễn cưỡng trả lời. Rủ nó đi đánh Liên Minh, đánh được một hai trận lại đòi về. Uổng công tôi mất chầu nhậu, còn mấy thằng bạn thì lắc đầu, bảo em gái tôi khó tính quá.
Rồi một ngày khi cô bạn thân mách nó việc đã thấy Huy đi cùng với một con bé tóc vàng khác, nghe chừng cũng tình tứ lắm. Nghe xong, nó chỉ buồn đôi chút, lại thêm cái sự giải thích đầy hợp tình của Huy dù có buồn, có giận đến mấy nó cũng tha thứ.
Có người bảo nó là ngu ngốc, dại khờ. Thời đại này rồi làm gì có kiểu tình yêu như nó. Nhưng tôi thì cũng chẳng biết khuyên nó ra sao nữa. Bạn nó nói nhiều rồi mà nó đâu có nghe.
Có những lần đi chơi rồi nó một mình đợi… đợi mãi chẳng thấy Huy đến chỗ hẹn, gọi điện cho Huy thì không liên lạc được hoặc là không nghe máy. Có lúc thì giận Huy rồi đi giữa mưa mà về phòng… Có hôm đi chơi rồi lại cãi nhau, nó bỏ đi bộ lang thang ngoài đường làm cho mọi người phải lao đao đi tìm. Tất cả rồi cũng qua, nó lại tha thứ cho Huy. Nhiều khi thấy tình yêu của nó sao cao cả quá, lòng nó bao dung quá. Chuyện gì cũng bỏ qua hết, tha thứ hết là sao? Đến mức bảo đã bán acc nghỉ game để nó khỏi làm phiền khi đánh với gái, vậy mà nó cũng tin sái cổ. Tôi chỉ muốn lao đến và đấm thằng đấy một cái, vạch rõ cái bộ mặt đểu cáng ra, nhưng nhìn khuôn mặt nó mừng rỡ mỗi khi nhìn thấy tin nhắn của Huy, tôi lại như một đứa trẻ chẳng biết phải làm thế nào cho đúng.
Tình yêu của nó cứ thế mà trôi qua, trôi qua trong sự tha thứ và lòng bao dung của nó…
Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, Huy gạt phăng nó ra khỏi cuộc đời Huy. Nó rũ rượi, khóc lóc đau khổ. Nhìn nó, tôi không kìm được lòng mình. Đáng lẽ tôi phải ngăn chặn mối tình này ngay từ đầu. Nhưng rồi, có trách là trách em tôi quá khờ khạo đã tin một người như Huy, có trách là trách nó đã yêu nhiều quá để khi tan vỡ phải đau đớn như này. Nếu yêu chân thành mà phải đau khổ, thì liệu tình yêu chân thành có xứng đáng để con người ta phải tôn sùng và trân trọng nữa không.
Con bé vẫn khóc như mưa như gió, dường như tất cả vỡ vụn trong nó. Tôi phải làm gì để giúp em gái vượt qua bây giờ?
(Ảnh mang tính chất minh họa)