Ngày đó, tôi hứa cùng em quét nát trụ bot để cùng phá tan nhà chính team địch, nhưng rồi tôi đã mải mê “vào rừng farm”, để em phải cùng một người khác dẫn em đến nơi em muốn.
Đã khá lâu rồi, chuyên mục tâm sự game thủ của bọn mình mới quay trở lại. Lần này là một câu chuyện cứ ngỡ như ngôn tình trong mơ nhưng hóa ra lại là bi kịch đến nao lòng. Hôm nay mời các bạn cùng Xemgame.com bọn mình đến với tâm sự của bạn Vinh với tiêu đề: “Giả bộ không biết chơi LMHT, tôi đã vĩnh viễn để mất em”:
https://www.youtube.com/watch?v=LfpFbWGLVjE
Sài Gòn một ngày nắng chói chang như bao ngày khác, những bận rộn thường nhật khiến con người ta hoặc là vội vã lướt trên những con đường đầy mùi xăng xe và bụi bặm, hoặc tìm một chỗ có máy lạnh để tránh né những bon chen mệt nhoài. Cũng là ồn ào, cũng là những câu chửi tục, nhưng quán net lại là nơi khiến tôi cảm thấy bình yên. Có lẽ chẳng phải riêng tôi mà tất cả những ai xem game là niềm vui đều thế.
Ba cái máy lạnh bắt ở ba góc tường vẫn không thể nào xua đi cái oi nồng của mùa hè lẫn mùi mồ hôi nồng nặc. Mấy đứa loi choi, đá banh đá bóng học thể dục xong thì không về tắm, để nguyên cái người dính toàn đất cát với cái mùi kinh dị từ hai nách bốc lên “ngào ngạt” xộc thẳng vào mũi, xuyên lên tận óc đến muốn trợn ngược cả mắt. Giữa những tạp nham phải chấp nhận để tiếp cận niềm vui, tôi lại tặc lưỡi lướt qua như bao ngày.
Một tiếng “ai da” vang lên từ góc phòng khiến tôi chú ý. Mái tóc đen dài bung xõa ra, rơi từ đỉnh đầu xuống bờ vai bé xíu. Con nhỏ nhăn nhó, vừa xoa mu bàn tay vừa xuýt xoa, hình như là do chun cột tóc bị đứt. À mà sự chú ý của tôi chỉ đến ngang đó thôi, chẳng thể kịp để ý đến khuôn mặt đang lòa xòa tóc bởi đập vào mắt tôi là màn hình hiển thị Ashe lên Nước Mắt Nữ Thần. Oh WTF gì thế này??, “Hay lắm em ơi! Một kiểu phá game độc đáo dữ thần luôn đó!” Tôi nghĩ thầm trong bụng.
Dường như tôi đã nhìn khá lâu nên cô nhỏ cảm nhận được, quay sang nhìn tôi, quắc mắt: “Ơ sao lại nhìn con gái người ta chằm chằm thế, anh này bất lịch sự”. Tôi giật thót, gãi gãi đầu: “Ơ… anh thấy em chơi cái con bắn tên hay hay nên… nhìn”. Cô nhỏ tỏ vẻ hoài nghi, tôi cười xuề xòa lấy lệ rồi kéo ghế ngồi xuống, rút điện thoại nhắn vội cho thằng bạn cái tin “tạo hộ tao cái acc garena nhanh lên thằng chó”. Thằng bạn nghiệt súc nhắn lại “Bố không rảnh, có tay không? Tự tạo đi”. Ồ vâng, bình thường nó đã vô dụng rồi, đến lúc cần thiết nó lại càng bộc lộ cái sự vô giá trị của mình rõ ràng hơn bao giờ hết. Sau một hồi giả vờ đi toilet để nhắn qua nhắn về lạy lục nó tạo hộ cái acc, nó đã ok trong sự thắc mắc vô bờ cùng một tràng chửi mèo chửi chó. Thật chứ cái hành động ngu si nhất của một con người là đi cua gái mà kể với thằng bạn thân. Mình thậm chí còn chưa biết được cái tên thì nó đã loa cho cả cái Sài Gòn này biết rồi chứ đừng nói là mơ đến việc nó giúp đỡ.
Tôi log cái acc được tạo với giá của một chầu café ăn sáng, lục đục vào đánh trận hướng dẫn bằng cái kiểu lóng ngóng đần độn nhất mà mình có thể giả vờ được. Và đương nhiên là bắt chước y hệt cách lên đồ của cô nhỏ. Tôi cố nhớ lại lần đầu tiên chơi game LMHT mình đã có những hành động ngu như thế nào, và rồi cứ thế mà triển khai để thua sấp mặt. Sau hai trận tự bón hành, tôi gọi một chai sting, đẩy về phía cô nhỏ và bắt đầu tự tạo độ dày của mặt:
– Em ơi chỉ anh đánh với…
– Hả? – Cô nhỏ nhếch môi.
– Anh đánh thua hoài quê quá!
– Ơ, anh nhờ bạn anh ý!
– Anh không biết chơi nên tụi nó sỉ nhục, phải tự tập đánh này.
– Xạo không, nãy em thấy anh log acc thành thạo lắm mà.
Ồ, hóa ra cô nhỏ cũng có chú ý đến tôi kìa mèn đét ơi.
– Acc này anh đá FiFa thôi.
Đấy, một phút nói dối xuất thần mà khiến cô nhỏ tin sái cổ. Và thế là từ đó chúng tôi chơi cùng nhau.
Em 14, cá tính và điệu đà, vừa thi học kỳ xong nên rảnh rỗi chơi game giết thời gian. Tôi 19, nông nổi và bất cần, vừa học đại học vừa làm thêm kiếm chút tiền chơi net trả tiền trọ bên cạnh số tiền ít ỏi ba mẹ gửi lên nuôi thân hằng tháng, chơi game để trốn tránh những bộn bề bon chen của Sài Gòn tấp nập.
Em hay cay cú lắm, vì em cứ mang tư tưởng “em chơi trước anh sao mà trình thua anh được” còn tôi thì cuộc đời chơi game chưa bao giờ thắng dễ dàng đến thế. Chẳng phải cáu lên chửi team ngu, chẳng phải gồng mình lên đánh, cứ thủng thẳng đi farm rồi đi giết người, lâu lâu giật thót nhớ lại mình đang đánh ở rank bạc, lại phải giả ngu tốc biến đập mặt vô tường một phát, hoặc lao lên trụ cho mấy thằng team bạn shutdown. Thề luôn, giờ lên từ kim cương lên cao thủ có khi còn dễ hơn từ kim cương giả ngu xuống trình bạc, đồng.
Tháng 9, mưa. Em vào lớp 10, xinh tươi và rạng rỡ trong tà áo dài. Tôi quay quắt với mấy môn còn nợ. Em được thưởng dàn máy ở nhà. Tôi chẳng còn cơ hội thấy em nữa. Guồng quay vội vã ngày học tối làm kiêm học lại khiến tôi kiệt quệ. 11:30 tối, chưa ăn, người ám mùi dầu mỡ, chỉ kịp mở cửa nằm vật xuống nhà mở vội điện thoại xem em còn online không. Nhưng chưa bao giờ facebook em còn sáng giờ đó. Tôi để lại vài tin nhắn hỏi han, lặng lẽ lướt tin, không quên ghé qua tường facebook của em. Sáng mai em sẽ trả lời tôi, cũng sẽ lại là một vài câu khoe về hôm nay em đã có KDA đẹp hay thằng rừng ngu quá.
Chẳng biết em coi tôi là gì nhỉ?
Em hay cười với tôi, khoe tôi về những thứ em vui khi được hỏi. Em chưa từng kể về việc em muốn gì, thích gì trong ngày sinh nhật hay tương lai em muốn trở thành gì. Mà có lẽ cũng là do tôi chưa từng hỏi. Những suy nghĩ vẩn vơ đó cứ quẩn quanh trong tôi rồi chìm hẳn vào giấc ngủ giữa những tràng thở dốc mỏi mệt.
Cửa hàng được hai ngày off để sửa chữa. Tôi chỉ chờ có thế, lại hăm hở cắm net như xưa. Chẳng biết bây giờ em đánh khá hơn chưa nhỉ? Chả biết lên đồ đã bớt ngáo hơn xưa chưa? Em biết đi lane khác chưa hay vẫn cứ thích cầm AD farm hụt lạc lối nhỉ? Tôi phì cười bởi sự hồ hởi thái quá của chính mình.
Đã bốn tháng rồi còn gì, có lẽ trình em đã khác lắm. Tôi vừa log acc vừa huýt sáo trong vô thức. Acc em offline. Tôi inbox sang em, facebook em sáng nhưng không trả lời. Chắc là em đang học. Tôi ngồi lướt facebook, xem vài thứ vẩn vơ. Một lúc sau thì em cũng trả lời:
– Anh à em đổi acc rồi. – Chắc tầm mười lăm phút hoặc hơn thì em nhắn lại.
– Add lại anh đi, đánh chung nè. Nay anh rảnh hai ngày.
– Em đánh hạng với bạn rồi, Bạch Kim 5 lận anh không chơi chung được đâu.
– À không sao, anh mượn acc bạn anh rồi vào.
– Nhưng mà bạn em khó tính lắm, không thích gánh mấy đứa trình kém đâu, cãi nhau nữa đó.
Thoáng có chút nhói cắm vào tim. Tôi buột miệng hỏi vài câu ngớ ngẩn:
– Bạn em chắc đánh hay lắm ha?
– Cao thủ đó, bạn ấy lấy acc nhỏ kéo em lên nhanh quá trời.
– Thế hôm nào đánh thường với anh nhé?
– Thôi chắc không được đâu, bạn ấy chỉ cho em chơi khi có bạn ấy thôi.
Tôi sững người. Thì ra là thế. Thì ra đó là lý do mà những cuộc nói chuyện giữa hai đứa vơi dần đi, chẳng còn thấy em tíu tít bàn với tôi về những bản cập nhật mới, những cách lên đồ mới hay về những thể loại ngu học trong game nữa. Thì ra suốt thời gian qua, tôi chỉ là một người thừa, tự xem mình là một thứ gì đó trong những niềm vui của em.
Nhưng… tôi có quyền gì để trách, mà tôi trách em vì điều gì?
Một thằng sinh viên nghèo như tôi, ăn chưa no lo chưa tới, suốt ngày vùi đầu trong những trận game, những trang sách chưa kịp học, một thằng đàn ông chỉ toát lên được một mùi chiên xào nấu nướng của một nhà hàng nhỏ góc phố có điều gì để đảm bảo cho em? Tôi chưa từng dám nghĩ gì xa xôi với em, vì tôi chẳng có gì. Nhưng thật đáng tiếc, cái tuổi đầy mơ mộng và tràn đầy màu hồng của em chỉ có niềm vui là tương lai cần có.
Tôi đã nghĩ rằng em cần một người lo được cho em, một người có công việc để cho em đủ đầy. Nhưng tôi lầm. Tôi đứng giữa đường đời chỉ biết về những lo toan cơm áo, còn em, cô bé 15 tuổi thơ ngây chỉ cần đến sự quan tâm thường ngày và những niềm vui gần gũi. Tôi đã chủ động đến gần em, rồi tự mình cách xa em. Tất cả là tại tôi, chưa từng dám thổ lộ với em một lời.
Ngày đó, tôi hứa cùng em quét nát trụ bot để cùng phá tan nhà chính team địch, nhưng rồi tôi đã mải mê “vào rừng farm”, để em phải cùng một người khác dẫn em đến nơi em muốn. Bây giờ cũng thế, mải mê làm những thứ mình cho là đúng, để rồi vĩnh viễn mất em.
Đó là những tâm sự chua chát của bạn Vinh gửi đến cho bọn mình. Nếu ngày đó Vinh không giả bộ là một kẻ ngờ nghệch mới tập chơi LMHT thì biết đâu tương lai lại có chút gì đó thay đổi rồi. Nhưng biết làm sao được, cuộc sống mà, nó luôn nghiệt ngã như thế đó. Theo bạn ngay từ lúc đầu Vinh giả bộ không biết chơi LMHT để tiếp cận là đúng hay sai? Hãy để lại bình luận của mình bên dưới nhé.
*Hình ảnh trong bài mang tính chất minh họa