Ngày ấy, tôi là cô sinh viên tỉnh lẻ, sống xa nhà và bắt đầu một hành trình mà tôi cho là đầy gian nan khi tôi mới 18 tuổi.
Tôi làm thêm ở một quán net gần khu trọ, sáng đi học chiều đi làm. Tôi mặc cảm với giọng nói mà ai cũng nhận xét là “quê rặt” của mình, thế nên rất hiếm khi tôi giao tiếp với ai, hoặc có chăng, cũng chỉ qua phần mềm quản lý net, hoặc những cái gật đầu trong im lặng.
Rồi tôi gặp anh, gọi là anh nhưng anh lại kém tôi một tuổi. Đó là một cậu học sinh cấp ba, đẹp trai, hiền lành lại có nhiều tài lẻ.
Hôm đấy quán có giải đấu LMHT, khá đông và tôi cũng phải phụ chạy dịch vụ. Nhưng tôi vốn ngại và hậu đậu, nên cứ rối hết chân tay cả lên. Tôi gần như phát điên lên vì hằng trăm yêu cầu, nào là mở máy, đóng ứng dụng, tắt máy, nạp tài khoản, nước này nước nọ, cơm này cơm kia, combo các thứ. Giải đấu từ sáng đến tận tối chủ nhật, vì thế toàn bộ nhân viên phải tăng ca. Tôi vốn mất ngủ vì ôn bài từ mấy hôm trước, thế nên chẳng đủ tỉnh táo để xử lý tất cả mớ bùi nhùi kia. Tiếng ồn ào chửi, hét cùng hơi người ngột ngạt trong căn phòng máy lạnh đang quá tải khiến đầu óc tôi choáng váng, mắt tôi dần mờ đi, và khay nước ngọt cùng chục ly đá trên tay tôi run bần bật. Tôi cố gắng lách qua dàn người đông đúc đang huơ tay múa chân cổ vũ. Rồi một ai đó húc vào người tôi, tôi suýt ngã dúi về phía trước, nhưng rồi một cánh tay ai đó đã vươn ra đỡ lấy. Là một cậu trai đang mặc đồng phục trường cấp 3, cao to và trông hiền lành.
– Chị để em bê cho.
Rồi cậu trai đó bê cả khay nước chỉ bằng một tay, nói to:
– Ê nước của đứa nào tự qua lấy coi!
Rồi cậu ấy lại quay qua tôi, nháy mắt:
– Chị cứ để trên bàn tụi nó tự lấy, hơi đâu!
Tôi im lặng gật đầu, có chút bối rối. Cuối buổi, tôi chụp ảnh lại top 4 team chiến thắng. Cậu nháy mắt “chị chụp em đẹp vào nhé, để em còn up fb khè tụi bạn!”. Chẳng hiểu sao, tôi cảm thấy ngại ngùng khi đụng phải ánh mắt của cậu. Cậu nhanh nhảu chạy đến, cầm đt tôi add facebook của cậu, rồi cười tươi rói: “fb em, chị gửi sang đây để em up liền cho nóng nhé. Lựa tấm nào đẹp trai nhất ấy!”.
Tối về, tôi gửi ảnh sang. Cậu trả lời:
– Cảm ơn chị. Chắc nay mệt lắm đúng không? Mai chị xin nghỉ đi, chứ ốm nặng lại không ai nạp tài khoản cho em.
– Có người khác làm thay mà.
– Nhưng em thích chị nạp thôi.
Lồng ngực tôi thoáng đập mạnh. Tôi vụng về kiếm cớ đi ngủ.
Hôm sau, tôi vẫn đi làm như bình thường. Bất giác lại muốn nhìn quanh quán xem cậu ở đâu, nhưng không thấy. Tầm trưa thì cậu đến, cùng hai người bạn. Ngồi được một lúc thì một trong hai người bạn nói to:
– Chị tắt ứng dụng Liên Minh máy em!
Tôi bối rối chat qua tin nhắn hệ thống: “Chị không biết, em reset máy hộ chị”. Cậu bạn lại càng nói to hơn: “Đang đánh reset tới khi nào vô lại được, chán chị ghê trời ơi”. Tôi cuống lên, rồi đột nhiên cậu đứng lên, tán một cái nhẹ lên đầu bạn mình, gắt nhẹ: “bé cái mồm thôi mày, để tao qua tắt cho”.
Rồi cậu đi qua máy chủ, chồm nhẹ người để nhìn rõ được màn hình và chỉ tôi một vài thao tác tắt một vài ứng dụng game quen thuộc. Những cảm xúc không tên cứ lướt nhẹ qua trong lòng nhưng tôi không thể mô tả hay định hình nó là gì.
Là yêu ư? Hay chỉ là một chút xúc cảm của một đứa con gái tỉnh lẻ tìm thấy được một bờ vai có thể dựa dẫm?
Tôi không biết nữa, nhưng cậu ấy dường như hiểu được chính mình. Tôi cũng chẳng nhớ chúng tôi đã nói với nhau những gì, nói qua bao lâu và chúng tôi hiểu được gì về người kia. Nhưng rốt cục, dù có nhiều người theo đuổi nhưng cậu đã chọn tôi vì tôi là “một cô gái sâu sắc”.
Trước đây tôi thường chê bai, thậm chí còn khinh thường mấy cái kiểu yêu đương kém tuổi mình, nhưng giờ chính tôi lại vi phạm vào cái mà tôi ghét, tôi thay đổi cách nhìn về cuộc sống, về tình yêu. Quả đúng là, sự đồng điệu về tâm hồn đâu có quan trọng gì về tuổi tác. Tôi đã yêu hết mình và hơn thế nữa.
Tôi cũng chẳng bao giờ đòi hỏi anh mua quà gì cho tôi nhân ngày nọ ngày kia vì đơn giản anh là học sinh cấp 3, đâu có nhiều tiền. Chúng tôi ở lại quán net và chơi tựa game mà anh yêu thích, uống cùng nhau những chai nước ngọt thay vì những ly cà phê hay những bữa ăn trong quán xá mà những con người bình thường ngoài kia vẫn hay làm.
Tôi chẳng bao giờ bắt anh phải đưa đi chỗ này, chỗ nọ, tôi vẫn một mình, lặng lẽ tự giải quyết các công việc cá nhân vì nghĩ nói với anh sẽ làm ảnh hưởng tới việc học tập của anh…
Tôi không biết đến những nơi sang trọng mà đối với người khác là bình thường thậm chí tầm thường như quán café, quán phở, quán bánh… nào đó ngon ngon trong phố, vì tôi biết anh chỉ là học sinh cấp 3, cuộc sống hoàn toàn phụ thuộc vào gia đình.
Nhiều hơn thế nữa….tôi không có những điều mà các bạn trẻ vẫn có khi yêu…
Tôi luôn thông cảm vì anh…là một học sinh cấp 3, tôi đã chấp nhận yêu anh đồng nghĩa là tôi sẽ chẳng bao giờ được phép đòi hỏi gì nhiều hơn đối với một cậu học sinh cấp 3 như thế! Đơn giản là vì chúng tôi yêu nhau…
Ngày anh vào đại học, cánh cổng tương lai mở ra trước mắt anh, một chân trời mới,. Món quà đắt tiền đầu tiên anh dành cho tôi là skin Lux Thập Đại Nguyên Tố cùng lời nhắn “Cảm ơn em đã chấp nhận anh”.
Anh yêu tôi, tôi biết, điều đó không thể bàn cãi. Nhưng chưa một lần, chúng tôi được thể hiện tình cảm trên facebook. Có một lần, vào ngày sinh nhật và chúng tôi đã chiến thắng một chuỗi thật dài, tôi hào hứng up ảnh tag anh vào, nhưng nhanh chóng, anh lại bảo tôi xóa đi. Tôi dù thắc mắc, nhưng không dám hỏi, có thể anh là một người thích kín tiếng trong tình yêu.
Nhưng một năm, hai năm trôi qua, anh chưa từng một lần kể cho tôi nghe về gia đình của mình, và đương nhiên tôi cũng chưa hề được đặt chân về nhà anh, dù nhà anh chỉ cách Sài Gòn có 3 tiếng chạy xe máy. Dù buồn nhưng tôi vẫn cố gắng đợi chờ, nhưng… Nhiều lúc tôi trộm nghĩ tôi như được đặt trong một chiếc bao lớn của cuộc tình này, chiếc bao kín màu. Không ai hoặc rất ít người biết về tôi trong mối quan hệ của anh.
Một đêm nọ, khi vừa về nhà sau ca làm, một số điện thoại lạ gọi đến:
– Alo! Em có phải là bạn gái của Nguyên không?
– Xin lỗi, ai đấy ạ?
– Là chị gái của Nguyên.
– Dạ không! Chúng em là bạn ạ!
– Vậy thì tốt rồi! Chị không phải lo lắng nữa! Chào em!
Tôi không hiểu tại sao khi đó tôi lại ngu ngơ nói với chị ấy rằng chúng tôi là bạn trong khi đã yêu nhau ba năm rồi. Nhưng câu nói “vậy thì tốt rồi chị không phải lo lắng nữa” khiến tôi thấy đau đớn kinh khủng. Có lẽ đây là nguyên nhân anh không dám đưa tôi về nhà.
Một con bé tỉnh lẻ, xấu xí, nhút nhát, và lớn tuổi hơn anh nữa, liệu có xứng với anh? Chắc có ai đó đã phong phanh tới họ về mối quan hệ của chúng tôi. Tôi cảm thấy nhói đau trong lòng. Tôi có nên rút lui hay đấu tranh để giành được tình yêu này?
Nhưng tôi không phải suy nghĩ quá lâu. Những tin nhắn của anh thưa thớt dần, anh nói vẫn yêu tôi nhưng tôi hiểu sự quan tâm thưa thớt ấy. Nhưng rồi tôi vẫn chờ, cho tới một ngày tôi thực sự mỏi mệt. Tôi quyết định rời xa anh.
Anh chỉ im lặng với những lý do chẳng ra đầu ra đuôi mà tôi dung để chia tay. Có lẽ đối với anh, đó mơ hồ cũng là một sự giải thoát. Dù sao thì gia đình vẫn quan trọng hơn nhiều. Có lẽ họ chẳng hề muốn gặp tôi và tôi biết trong lòng anh có chút sĩ diện không muốn giới thiệu một người yêu xấu xí như tôi, tôi nghĩ bi quan thể. Có thể rằng tôi chỉ là chị gái của anh những lúc anh buồn vui, còn sự hiện diện của tôi với tư cách là người yêu thì rất hiếm hoi.
Anh sẽ tự tìm được support cho riêng mình, còn tôi, sẽ vĩnh viễn khóa lại một tài khoản mà thanh xuân tôi hy vọng và vun đắp.