Thời gian trôi qua sẽ khiến những người bạn dần rời xa nhau, dù một trong hai chẳng muốn.
Khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong đời một game thủ là khi cùng nhau khám phá ra một trò chơi mà cả hai cùng vui thích, khoảnh khắc hạnh phúc nhất là khi cả hai cùng chinh phục những cột mốc cùng nhau, nhưng đau lòng nhất, cũng là khoảnh khắc mà thời gian khiến cả hai lặng im rời xa nhau… mãi mãi.
Chẳng phải yêu đương, cũng không phải đam mỹ, đây chỉ là một câu chuyện về một tình bạn giữa hai người con trai, ngỡ là bền vững và trường tồn khi cùng nhau tìm thấy và yêu thích một tựa game, nhưng rồi lại không thể cùng nhau trải nghiệm hết những cột mốc lớn lao sau này:
“Tôi đã cư xử không tốt với mọi người khi dành hầu hết thời gian nghỉ ngơi ở trường và nơi làm việc chỉ để đọc sách. Không phải là vì không thích giao thiệp với mọi người, mà chỉ là tôi hay ngại và thích đọc sách một mình hơn. Vì thế tôi chẳng có nhiều bạn bè ngoại trừ một người bạn thực sự quan trọng đối với tôi.
Một ngày nọ, một trong những người bạn của tôi rủ rê chơi “Liên Minh Huyền Thoại” và mô tả rằng đó là một tựa game MOBA cùng những khái niệm như “Trừng Phạt”, “Tốc Biến”. Tôi đã đồng ý, vào đánh máy và cậu ấy bảo rằng pick tướng gì cũng được. Tôi đã pick Tristana và đánh máy cùng cậu ấy.
Dù tôi chơi cực kỳ tệ và farm chả ra hồn nhưng cậu ấy chẳng hề khó chịu với tôi, vì thế dù thua khá nhiều nhưng cả hai vẫn vui vẻ. Năm tháng trôi qua, tôi học được những thứ cơ bản của game và cuối cùng cũng lên được cấp 30.
Ngoài tôi ra, cậu ấy vẫn chơi với những người khác, tôi thì lại chả biết những người đó, nên cứ chờ lúc nào cậu ấy chơi một mình thì rủ chơi chung hai đứa. Rồi một ngày, cậu ấy bảo cần thêm một người nữa để đánh rank động. Tôi khá lo lắng khi call team có tận 3 người mà tôi chẳng biết, vì thế cứ im như thóc và chỉ lên tiếng khi kỹ năng hồi lại. Tôi khá căng thẳng khi cầm Sona ulti vào team địch và team ăn được một mạng. Họ nói rằng tôi chơi rất tốt và điều đó khiến tôi khá vui (hồi đấy mới có Đồng V thôi).
Càng trải nghiệm game, tôi càng cảm thấy hứng thú với việc tìm hiểu kỹ hơn. Tôi thích thú với các vị tướng, các bài nhạc, skin. Càng đánh tôi càng cảm thấy tự tin và quan trọng nhất là tôi thích chơi với những người bạn mới quen.
Hai năm trôi qua, và hầu hết những người bạn đấy chẳng còn online thêm bất cứ một lần nào nữa, ngoại trừ người bạn đầu tiên rủ tôi chơi LMHT. Cậu ấy online suốt, nhưng chẳng còn rủ tôi chơi chung nữa. Vì thế tôi luôn là người duy nhất chủ động rủ cậu ấy đánh chung như cả hai đã từng. Cậu ấy hiếm khi chơi chung với tôi, tôi chẳng biết liệu tôi có làm gì không phải với cậu ấy không, vì lúc cả hai call trên discord vẫn bình thường chẳng có gì xảy ra cả.
Chúng tôi đã từng chơi với nhau ít nhất là hai trận mỗi ngày, và giờ thì cậu ấy dường như chẳng còn muốn chơi cùng tôi nữa. Điều đó thật tồi tệ vì cậu ấy là lý do duy nhất khiến tôi biết đến tựa game này, và cũng là lý do mà tôi mê mẩn nhất.
Hôm nay chúng tôi bắt đầu mời được người vào Clash, và tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể vào cùng một group với nhau như trước. Tôi rất phấn khích khi cậu ấy nói rằng sẽ vào clash cùng tôi, nhưng đột nhiên cuối ngày, cậu ấy lại rời clash mà không nói một lời nào. Tôi hỏi cậu: “Không muốn đánh clash à?”. Cậu ấy chỉ bảo là muốn đánh với những người bạn riêng của cậu ấy. Cảm giác tồi tệ khi bị bỏ rơi vây lấy tôi.
Tôi nghĩ rằng thời gian trôi qua sẽ khiến những người bạn dần rời xa nhau, dù một trong hai chẳng muốn. Nhưng cuộc đời mà, tôi hy vọng rằng cậu ấy sẽ vui vẻ với những người bạn mới, nhưng thật sự tôi không thể rũ bỏ được cái cảm giác tệ hại này. Tôi hy vọng rằng bản thân vẫn sẽ chơi LMHT vui vẻ dù chỉ có một mình.
Tôi viết những dòng này chỉ vì tôi muốn nói ra những thứ đang nặng nề trong lòng thôi. Chúc mọi người ngày mới tốt lành nhé.”
Là người đã kéo chủ bài viết ra khỏi cuộc sống nhút nhát, ít nói, khép kín và sợ giao tiếp trở thành một con người hoạt bát và yêu đời hơn, thế nên cậu bạn kia đã chiếm một vị trí rất quan trọng. Nhưng càng quan trọng, khi âm thầm rời xa lại khiến con người ta càng đau lòng hơn nữa. Và một khi đã muốn rời xa, chỉ một người giữ lại cũng chẳng thể nào khiến mối quan hệ trở lại như xưa, chủ bài viết chỉ biết ôm lại cho mình những kỷ niệm xưa cũ và chấp nhận để người bạn năm nào vui vẻ bên những chiến hữu mới của mình.
Rất nhiều người bày tỏ sự cảm thông với chủ bài viết, bởi chính họ cũng là người đã từng trải qua những rạn vỡ và mất mát đó:
– Có thể những chia sẻ này không giúp tâm trạng bạn khá thêm được, nhưng tôi cũng đã từng gặp điều tương tự. Tôi chơi LMHT vào năm 2009 khi một người bạn bảo tôi nên cài đặt và chơi thửe. Tôi cũng chưa từng chơi MOBA trước đó, và tôi đã chơi cực kỳ tệ. Chúng tôi chơi chung vài tuần, nhưng khi cả hai đạt cấp 30, cậu ấy bắt đầu lệch rank với tôi và không muốn đánh thường nữa.
Đó là một khác biệt quá lớn. Có thể lạ lùng khi tôi thà chơi chung mà thua còn hơn chơi một mình mà thắng, nhưng tôi nhận ra rằng đó không phải là suy nghĩ của hầu hết mọi người, Hy vọng bạn có thể tìm thấy những người bạn mới để chơi cùng nhé!
– Cậu tham gia vào cộng đồng Discord của tụi mình nhé. Tụi mình hầu hết chơi LMHT và một vài người chơi game khác. Và tụi mình đứa nào cũng thân thiện hết, mấy đứa toxic sẽ bị cho ra đảo ngay.
– Cảm ơn câu chuyện của cậu nhé. Cậu có vẻ là một người bạn thú vị để chơi cùng, và có thể là thuộc loại hiếm luôn đấy, bởi điềm tĩnh và lịch sự quá chừng. Cần những người như cậu để giúp trận đấu dễ thở hơn thay vì mệt mỏi và áp lực.
Nếu chưa chơi ở Na bao giờ, thì thử sang đây và chơi cùng mình nhé.