Đã bao giờ bạn cảm thấy chán ngán chơi LMHT và cảm thấy áp lực mỗi khi bước vào trận đấu chưa?
Hẳn là không ít người đã rơi vào tình trạng này, vậy rốt cuộc nó do đâu và vì đâu, hôm nay mời các bạn cùng Xemgame.com bọn mình đến với tâm sự game thủ của bạn Thành với tiêu đề: “Tôi ghét Liên Minh Huyền Thoại nhưng tôi không thể từ bỏ nó”
“Đối với một thằng đam mê game và tìm tòi như tôi thì đã hoàn toàn bị thuyết phục từ mùa giải thứ 2 của Liên Minh Huyền Thoại. Nhưng giờ đây, niềm yêu thích như đang vỡ vụn ra trong tâm trí…
Có thể các bạn không tin, nhưng mặc dù có gốc là Dota đi nữa, tôi vẫn phải chập chững bước đi trong Liên Minh Huyền Thoại từ một con gà. Bậc bạc ở mùa giải hai, bậc vàng ở mùa giải ba, bậc Bạch Kim ở mùa giải thứ tư và đến tận giờ tôi vẫn chưa thể leo lên Kim Cương, có thể bạn sẽ chê tôi gà nhưng không sao trình tôi chắc chỉ đến đó là cùng và nó cũng bị chững lại không thể khá hơn được nữa. Trong suốt thời gian dài, tôi đã bị cuốn hút vào những trận chiến 5vs5 đó, với những đồng đội mà tôi không biết mặt, thậm chí là cái tên ngoài nickname trong game, nhưng tôi vẫn say sưa chiến đấu và sát cánh cùng họ.
Có thể bạn không hề nhớ cái tên của vị tướng đầu tiên mình chơi, hoặc lý do nào đó mà bạn luôn muốn gắn bó với vị trí hiện tại. Nhưng không thể nào bạn quên đi cảm giác đó. Tôi luôn tự hỏi bản thân, tại sao tôi lại thích vị trí đường giữa đến vậy nhỉ? Và rồi, một chút ký ức mở ra, vì ở trận đầu tiên với bạn mình, tôi đã cầm Ziggs, và tôi đi mid.
Tôi nhận ra, Liên Minh Huyền Thoại đã mở ra một cánh cửa mới, nó đưa tôi đến một thế giới ngoài tầm hiểu biết của mình. Nơi tôi có thể là một bức tường che chắn cho đồng đội, là người có thể hi sinh trong một trận đánh nhỏ để đưa đồng đội đến chiến thắng lớn hơn. Là một pháp sư vô cùng mạnh mẽ sẵn sàng mở ra con đường chiến thắng. Hay một khẩu pháo bất bại trên đấu trường, một sát thủ lạnh lùng hết mức.
Không một ai có thể gắn bó với trận đánh đầu tiên lâu dài, nhưng tôi biết rằng bạn nhớ cảm giác đó, trận đánh khởi nguồn của tất cả. Chính nó đã mở đầu cho mọi sự tốt đẹp hơn, đó là khát vọng chiến thắng. Chính chiến thắng là điều mà bản thân tôi hay các bạn đều hướng tới, và cũng là lý do mà chúng ta vào game mỗi ngày. Chính trận đánh đầu tiên đó là trận tuyệt vời nhất bạn đã có. Không hề có một meta nhất định nào. Không phân biệt được cả AD và AP. Tôi và cả bạn, đều đã làm những điều không tưởng. Hãy cố nhớ lại xem, tôi đã feed, team tôi cũng feed, bọn họ cũng feed, nhưng không hề có bất kì lời trách móc nào. Người biết trước thì chỉ dạy chúng ta, kẻ vào sau thì cố gắng chứng tỏ mình.Nhưng rồi, một chiến thắng đã thay đổi mọi thứ, tất cả sự bực bội khi bị ép lane, điều đó chẳng còn là gì khi căn cứ địch đổ vỡ, bạn đã có tiến bộ, bạn đã chiến thắng.
Khoảng thời gian những mùa đầu tiên LMHT là vui nhất đối với tôi, tôi tự mày mò khám phá tựa game này như cách chinh phục những bài toán hóc búa vậy. Tôi đọc hết các kỹ năng của tướng cũng như trang bị và bắt đầu lần mò lên mạng xem các bài hướng dẫn cách build đồ, xem clip của các gosu. Và mỗi ngày tôi học được nhiều hơn, tiến bộ dần dần, tôi bị thích thú với điều này với những gì mình đã bỏ ra và nó đã có thành quả. Và rồi theo thời gian cái cảm giác đó dần dần không còn nữa.
Những cuộc vui như thế cũng nhanh chóng tàn theo thời gian khi lượng người chơi LMHT tăng dần theo độ nổi tiếng của nó, thu hút số lượng khủng các game thủ “trẻ trâu” gia nhập vào Đấu Trường Công Lý. Từ đó mỗi trận chiến trở nên vô cùng áp lực với tôi, nó không còn vui vẻ như ngày xửa ngày xưa nữa. Giờ đây chơi 10 game thì chỉ có 1 game là tôi cảm thấy vui vẻ.
Với LMHT, tôi luôn coi đồng đội là những gì giúp chúng ta đến chiến thắng chứ không chỉ riêng bản thân tôi khi áp đảo lane đối phương. Năm đánh năm, chúng ta có thể thua, hoặc có thể thắng. Nhưng bốn đánh năm, bạn cũng hiểu rằng bạn chỉ còn “1%” chiến thắng mà thôi. Từ khi nào, việc bạn ăn mạng đã được ưu tiên hơn đồng đội ? Khi bước vào một trận chiến, chúng ta đang ở con dốc tiến đến chiến thắng cao vời, nhưng chính tất cả đang kéo nhau trở xuống vực thất bại.
Những tiếng cào bàn phím không ngừng nghỉ, những tiếng ping chấm hỏi liên tục đến rối não, không khí trong trận đấu luôn bị đẩy lên đến tột độ cùng sự ức chế và niềm hả hê của team địch. Từ bao giờ mà chúng ta trở nên như thế, bản chất chúng ta trở nên dễ nổi nóng và cáu gắt hơn với đồng đội. Chỉ một lỗi sai nhỏ hay bị nằm xuống là ngay lập tức ăn hàng tá câu chửi thậm tệ lên đầu, điều này chẳng hề giúp ích được gì và nó khiến trận đấu diễn biến tệ hơn. Sao chúng ta không thể bỏ qua những điều nhỏ nhặt này và động viên đồng đội thi đấu tốt hơn, nếu bạn không làm được điều này thì chí ít cũng im lặng chứ đừng hở tý là bắt lỗi này kia và tự cho mình là đúng.
Hãy nghĩ rằng, bạn có chắc rằng mình chưa bao giờ feed, chưa bao giờ thua lane không? Chẳng có ai là hoàn hảo tuyệt đối trong 100% các trận đấu cả, ngay đến một người như Quỷ Vương Faker cũng có những pha xử lý ngớ ngẩn. Sự chênh lệch luôn luôn xảy ra trong trận đấu và nó là điều dẫn đến thắng thua. Có thể bạn không, nhưng đồng đội bạn không may mắn. Thay vì bình tĩnh, bạn lại tỏ ra nóng giận chỉ vì một vài mạng vớ vẩn.
Rồi đây, tôi khó có thể tìm một trận chiến mà mọi người nói chuyện tử tế với nhau. Trò chơi mà tôi từng yêu thích nay đã không còn, chúng ta sẵn sàng xỉ vả nhau chỉ vì một lỗi trừng phạt hụt. Chúng ta đã có năm kẻ thù cần phải vượt qua khi vào trận, tại sao lại phải tạo thêm bốn kẻ thù nữa ngay lúc đó ? Tất cả đều nói lẫn nhau như thể rằng mình chỉ là nạn nhân, nhưng không thể nào các bạn tự dối bản thân của mình.
Đó chưa phải là tất cả, LMHT ngày xưa làm gì có cày thuê, bởi trình độ ai cũng xêm xêm như nhau cả thì cày cái quái gì. Tuy nhiên ngày nay thì khác rồi chỉ cần bạn bỏ ra vài trăm ngàn là có thể bay vút từ đồng lên kim cương, cao thủ. Bạn có thể vô tư mang tài khoản đó đi khoe khoang với bạn bè và để chứng tỏ cái tôi của mình, tuy nhiên bạn có biết rằng khi bạn vào trận đã biến cho trận đấu lệch hẳn về một phía khi, trong lúc đó đồng đội của bạn đang phải còng lưng 4vs6 như thế nào.
Có quá nhiều thứ để tôi cảm thấy chán ngán LMHT, những lúc như thế này tôi muốn tìm đến một tựa game khác để có thể khỏa lấp tuy nhiên các tựa game như Đột Kích, PUBG, AU hay các game cày cuốc chả thể giữ chân tôi được lâu. Chỉ tầm vài ngày là tôi thấy phát ngán, và tôi chợt nhận ra rằng mình vẫn còn nặng tình cảm với LMHT. Nó khiến tôi buồn nhiều nhưng cũng chính nó mang lại niềm vui cho tôi.
Tôi muốn nhớ lại cái cảm giác đấy, trận đầu tiên mà bạn phải tham gia với toàn bộ người lạ, nhưng mọi người đều phối hợp rất ăn ý. Nếu muốn có một thế giới như bạn mong muốn, hãy thay đổi lấy nó đi.
Khi nhìn những tựa game lần lượt thông báo đóng cửa, tôi đã bắt đầu suy nghĩ: Nếu không còn được chơi LMHT thì mình sẽ chơi gì đây? Tôi thật sự không biết nữa mấy ông ơi, chắc tôi sẽ ném thẳng cái PC của mình ra ngoài cửa sổ mất. Do đó hãy cùng trân trọng LMHT và mọi điều tốt đẹp về nó, thực ra nó cũng chẳng tốt đẹp lắm đâu, cơ mà chúng ta đâu còn đường lui đâu. Cùng tiến lên phía trước nào.”