Có đồng đội luôn sát bên là điều hạnh phúc và điều đẹp đẽ nhất mà một người chơi LMHT có được.
Những cảm xúc khi chiến đấu cùng nhau, cùng hỗ trợ nhau qua những đợt gank, combat hay vui sướng khi cùng lên bậc, chán nản và cãi lộn khi thua rank sẽ luôn còn mãi trong ký ức của mỗi người. Thế nhưng, dù ký ức vẫn còn, sự trống vắng và buồn bã khi một ngày mỗi đứa một ngả luôn là một điều chẳng ai mong muốn gặp phải. Hôm nay, xin mời các bạn cùng Xemgame.com bọn mình đến với tâm sự của bạn Trần Nho Quốc Bảo gửi cho những người chiến hữu đã cách xa của mình.
https://www.youtube.com/watch?v=pFklRAVJd4Q
Có lẽ trong những tâm sự gửi đến đây, em là người bé nhất rồi vì em 2k7 thôi. Chính vì thế, em đến với Liên Minh Huyền Thoại khá sớm, nhưng những kỷ niệm của em thì nhiều và sâu sắc chẳng kém gì những thứ mà anh chị đã từng trải qua.
Năm em học lớp 1, mới vào trường chưa quen cô thầy bạn bè gì cả, chỉ hay chơi với mỗi thằng bạn tên Tiến. Lý do thân nhau cũng mắc cười lắm. Lúc học em đứng dậy phát biểu thì bỗng hắt xì, thế là cắn vào lưỡi, đau quá nên ú ớ rồi cuống cả lên. Cả lớp đứa nào cũng bật cười, chỉ riêng thằng Tiến rót cho em cốc nước súc miệng, vậy là từ đó hai đứa chơi thân với nhau.
Sáng nào Tiến cũng sang nhà em rủ đi học. Nhà em còn có ông chú ở chung nữa, sáng chủ nhật nó mò mặt tới thì thấy chú đang chơi máy tính rồi hét ầm lên mấy câu khó hiểu lắm khiến tụi em tò mò phải chạy đến gần để nhìn. Nhìn lên thì thấy có mấy con tướng vừa chạy vừa hất lốc, rồi phun lửa xịt xịt cái gì dưới đất nhìn lạ lắm. Thế là hai thằng đòi chú cho chơi xong feed hẳn mười mấy mạng. Cũng chả hiểu gì nhưng mà hai thằng cứ mê, mỗi lần thằng Tiến sang nhà hai đứa lại chúi đầu xem chú chơi. Mê tới nỗi vừa đi học về là vứt cặp rồi chạy sang hóng hớt cùng nhau. Mỗi độ rảnh quá chả có gì làm lại rủ cả bầy cầm que với lại súng nước, lấy gốc cây làm trụ rồi choảng nhau chí chóe, đứa nào dính nhiều nước thì vừa thua lại vừa bị mẹ tét đít vì nghịch bẩn ướt hết cả áo quần.
Vui vẻ được vài bữa thì chú chuẩn bị vào kỳ thi nên hết chơi, cộng thêm cứ update liên tục khiến game nặng, máy chú không chạy nổi được nữa, vậy là cả bọn chuyển địa bàn sang mấy quán net. Về năn nỉ mẹ để cho quét dọn nhà cửa là được cho 5 nghìn, rồi hẹn nhau đúng giờ vào net đánh chung. Chơi thì đứa nào cũng gà, thắng không sao chứ thua lại đè nhau ra mà chửi.
Năm tháng vùn vụt trôi đi. Năm học lớp năm, 3 thằng trong team chuyển trường. Lúc đấy cũng chưa đủ lớn để hỏi vì sao nó chuyển đi, cũng không đủ thấu hiểu để cảm thông cho nhau, cứ thế một chút trách móc cứ dâng lên trong lòng cùng nỗi buồn vời vợi. Chỉ còn em và Tiến cùng chơi với nhau. Vẫn những tối quét nhà để kiếm tiền đi net, mỗi buổi sáng rủ nhau đi học, rảnh lại cùng nhau chiến đấu. Lại những hôm cùng nhau đánh hăng say, đến mức thằng Tiến hứng chí quơ tay, đổ luôn bát mỳ tôm chưa kịp ăn tràn cả sang bàn phím máy em, thế là hai thằng vừa mất ăn lại vừa bị chủ quán càu nhàu.
Nhưng những tháng ngày vui vẻ của hai thằng cũng chẳng tồn tại được lâu. Chuyển lên cấp hai đã xác định hai đứa học hai trường, đã chuẩn bị tinh thần rồi nhưng sao lòng vẫn buồn lắm. Mùa hè năm ấy vẫn cứ sang nhà nhau, vẫn chơi, vẫn thân nhau như cũ. Đến lúc vào học, cả hai đều có trường mới, bạn mới, một cuộc sống mới và những niềm vui mới. Chưa bao giờ nghĩ một môi trường mới sẽ khiến cả hai đứa nhạt đi tình bạn, bởi những ngày chủ nhật hoặc lễ vẫn cứ rủ nhau đi chơi, lúc không có tiền thì lại kéo nhau ra công viên mà ngày xưa cả bọn vẫn chơi đánh trận giả để nói chuyện đủ thứ, từ học tập, kỷ niệm cũ hoặc game…
Nhưng rồi áp lực học hành và khoảng cách không gặp nhau lâu ngày khiến giữa hai đứa có một bức tường, dù nhỏ và khá mờ nhạt nhưng cũng khiến trong lòng cả hai cảm thấy buồn bã. Dù rằng vẫn còn bên nhau, nhưng đôi lúc chạnh lòng, vẫn cứ buồn mà nhớ về ba thằng bạn cũ. Chẳng có facebook, chẳng có điện thoại của nhau, ingame dần dần cũng trôi đi chẳng còn liên lạc nữa. Có những thứ cứ trôi đi nhẹ nhàng mà khiến lòng bất chợt nhói đau khi nghĩ lại. Bạn cũ ơi, liệu chúng ta có còn gặp lại nhau để trao lại cho nhau những ký ức ngày cũ?
(Ảnh minh họa)