Hẳn ai đã từng yêu xa sẽ biết đây là một quá trình đầy chông gai và thử thách, không hề dễ dàng gì để mang 2 con tim đến gần nhau với khoảng cách hàng chục nghìn km. Tuy nhiên sau bao nhiêu cố gắng nhận ra chỉ là sự lừa dối thì lại càng đau đớn hơn cả, hôm nay mời các bạn cùng Xemgame.com bọn mình đến với tâm sự của một bạn nữ game thủ với chia sẻ: “Yêu Xa! Tôi bắt gặp anh mặc áo cặp leo rank cùng người con gái khác trong tiệm net”.
Vậy là ta xa nhau đã 7 tháng 4 ngày và 12 tiếng đồng hồ… Vào đúng cái khoảng thời gian này của 7 tháng 4 ngày và 12 tiếng đồng hồ trước, anh đang khoác vai em sau một chuỗi thắng không thể cản phá, trong quán net quen thuộc mà hai đứa vẫn hay lui tới, và ngập ngừng trong sự ngạc nhiên đến không tin nổi của em.
Anh nói rằng: “Anh sẽ đi du học, ba năm nữa anh về, em có thể đợi anh, nhưng anh không muốn ràng buộc em. Trong khoảng thời gian đó, nếu em có tình cảm với người khác, em cứ nói với anh, chúng ta sẽ… dừng lại.”
Và rồi, anh đi xa khỏi thế giới của em, dẫu biết lần chia xa này có thể em sẽ mất anh mãi mãi, nhưng em không thể ích kỉ níu giữ anh cho riêng mình. Dẫu thế, em luôn tự hỏi: Yêu nhau ngần ấy thời gian, khi đi xa, tại sao đến một lời hứa hẹn dù là xa vời anh cũng không thể nói, đến một chút ràng buộc anh cũng không thể cho em? Trong những tháng ngày không anh, em sẽ sống và đợi chờ bằng cái gì đây?
***
Những ngày đầu xa nhau, anh vẫn luôn mở messenger để em biết anh vẫn ổn. Anh có hai tuần để ổn định mọi thứ trước khi nhập học, và anh dành thời gian đó để cân bằng lại khoảng trống đang hoành hành trong lòng em. Anh fake ip để vào server Việt Nam đánh cùng em. Chúng ta lại cùng nhau như những ngày xưa cũ.
Server lag, anh đánh chẳng được chắc tay như xưa. Hai đứa cứ thua mãi, nhưng chẳng sao, chúng ta vẫn ở bên nhau, theo một cách không chính thống cho lắm – đối với em như vậy cũng là quá đủ. Những ngày mưa rơi rát con hiên nhỏ nơi hai đứa vẫn ngồi uống trà sữa, em lại nhớ những ngày mình còn gần nhau. Trẻ con quá khi lúc nào cũng chỉ hẹn hò ở net và rank, uống chung ly nước ngọt, ăn chung gói bim bim, để bây giờ xa nhau mới biết ngày đấy mình cầm tay nhau ít đến mức nào. Em dường như quên hẳn bờ vai anh rộng đến chừng nào, cái ôm của anh chặt ra sao. Cảm giác trống vắng cứ quấn lấy em, khiến em chỉ biết thẫn thờ, lúc nào cũng nhìn vào điện thoại xem anh online không, thèm biết bao hơi ấm từ tấm lưng anh những đêm mùa đông dạo trên phố.
Ba năm ư? Sẽ qua nhanh thôi, phải không anh?
Nhưng rồi một ngày, anh biến mất.
Em nhìn đờ đẫn vào màn hình máy tính. Facebook anh vẫn sáng, nhưng không thấy anh trả lời. Nick LMHT cũng chẳng thấy hoạt động. Em điên cuồng gọi cho anh, nhưng những gì đáp trả lại chỉ là tiếng báo ghi âm khô khốc. Chúng ta đã không nói chuyện với nhau bao lâu rồi nhỉ? 3 ngày, 1 tuần, 1 tháng, và rồi em không còn nhớ rõ nữa.
Có lẽ anh đang bận với bài luận ở trường học mới, có lẽ anh đang đi mua sắm những vật dụng cần thiết với bạn bè. Có lẽ anh đang mệt mỏi và đã ngủ vùi và nhiều cái “có lẽ” hiện ra trong đầu em, nhưng chưa một lần em dám nghĩ đến cái “có lẽ” này: Có lẽ anh quên em rồi…
Em lại tiếp tục những câu hỏi han trong vô thức. Có lẽ anh sẽ giật mình nếu online và đọc hết đống tin nhắn như khủng bố mà em vừa gửi. Nhưng chẳng sao, em muốn cứ nhắn cho đến lúc nào anh trả lời lại em. Tắt máy, em bước ra ban công. Bầu trời đêm nay thật đẹp, những ngôi sao lấp lánh chi chít trên cao.
Em nhớ anh quay quắt. Em nhớ anh từ những điều nhỏ bé hàng ngày đến những cái lớn lao nhất. Nhớ anh trong từng hơi thở, nhớ anh trong cả giấc ngủ đêm về. Cứ thế mỗi ngày trôi qua, trái tim em đều chật chội một nỗi nhớ – về anh. Em đến lại những nơi chúng ta đã đến, em tìm lại những kỉ niệm chúng ta đã trải qua, em gìn giữ tình yêu chúng ta đã từng có và em thấy nỗi nhớ của chính mình dâng lên khóe mắt.
– Đừng đợi anh nữa – Chỉ một dòng ngắn gọn như thế anh nhắn lại sau bao ngày im lặng. Em biết, anh đã chính thức cho em câu trả lời cho khoảng thời gian im lặng vừa qua.
– Tại sao hả anh? – Em cố níu kéo, em không thể mất anh.
Anh không về Việt Nam nữa, em sống tốt nhé – Lời cuối cùng anh nói, một lời nói đau hơn ngàn mũi dao cứa nát tim em. Đó là lời vĩnh biệt…
Tại sao hả anh?
….
Tại sao?
….
Chỉ có thinh không trả lời em. Chỉ nghe thấy lòng mình nhói lên đau đớn.
***
Ba năm sau.
Hôm nay là sinh nhật em. Vẫn thói quen cũ, em tự cho mình một ly trà sữa và ra net một mình. Chẳng còn ai mua skin tặng em với những lời chúc ngọt ngào nữa. Đôi lúc, em chẳng biết em tiếp tục chơi để làm gì, khi tất cả những tướng em chọn đều mang skin anh đã tặng. Có thể em mong chờ một ngày nào đó acc của anh sáng lên và cho em một lý do mà ngày xưa anh bỏ ngỏ.
Bất giác em sang khu nhà anh, đi băng qua những hàng bằng lăng dài bất tận. Em cũng không biết làm sao qua chừng đấy thời gian, em vẫn có thể nhớ con đường thật xa đến nhà anh chỉ qua một vài lần đến chơi. Có lẽ tất cả mọi thứ thuộc về anh khắc quá sâu trong tâm trí của em, tất cả, ngoại trừ hơi ấm và vòng tay.
Em vào quán net gần đó. Chẳng biết anh đã từng vào đây chưa nhỉ, liệu rằng em có thể tìm được gì về anh không… em cảm thấy nhói ở lồng ngực.
Và em cũng chẳng ngờ, em tìm được anh, tìm được cả người yêu mới của anh. Hai người đang mặc áo đôi, chơi cùng trận, anh mỉm cười nhìn cô ấy, xoa đầu âu yếm. Vai em run lên. Em chỉ đến vỗ nhẹ vai anh, chào một câu “Lâu ngày quá nhỉ!” trước khi nhanh chóng rời đi để sự ngỡ ngàng không tuôn ra thành tiếng nấc.
Ba năm, niềm tin và thanh xuân em gửi hết trong một câu lừa dối. Có thể bây giờ anh đang giải thích rằng em là “một người bạn cũ” hoặc “nhận lầm người” với bạn gái anh, hoặc một con điên. Ừ, một con điên cứ hy vọng suốt ba năm trời. Mà có là gì đi nữa, có lẽ em cũng chẳng còn bận tâm nữa rồi. Vì bây giờ, ít ra em cũng đã nhận được câu trả lời cho chính mình, dù rằng đó cũng là lúc, thanh xuân và trái tim của em chẳng còn nguyên vẹn nữa.
(Ảnh trong bài mang tính chất minh họa)