Xin lỗi anh nhé, vì em chỉ là một con nhỏ Support quèn với trình độ không thể nào gà hơn, vì tần suất feed kinh hồn và lối di chuyển như say rượu lạc đường.
Xin lỗi anh, vì dù đã cố gắng thật nhiều nhưng em vẫn không thể cải thiện được kỹ năng của mình. Em vẫn chưa thể học được cách di chuyển khi bị săn, cách kéo hack não và cách bọc lót cho anh rút lui an toàn.
Anh biết không, last hit đối với em là một thứ thật khó khăn, vì em đã quen với việc hí hửng chạy lên “phang” một phát vào con creep còn 1/3 máu rồi lại lon ton chạy về rồi, vì vậy mỗi khi chỉ còn mình em với một bầy lính ở trụ, xin anh đừng mắng em nữa, em chẳng thể nào hưởng trọn số vàng từ chúng khi nội tại của Khiên Cổ Vật không còn. Em chỉ mong anh hiểu, việc cầm Ap đi support để dễ dàng ăn lính, quấy rối lane và đôi khi ăn được mạng lúc anh nằm xuống là một điều khá thú vị và thậm chí còn dễ dàng hơn cho em, nhưng em không thích điều đó. Em muốn mình thật cứng cáp và mạnh mẽ để bảo vệ anh, để không trở thành gánh nặng của anh như cách anh đã luôn chăm sóc và bao bọc em ở ngoài.
Em ngốc thật đúng không anh, cứ hí hửng pick lock support rồi chống cằm nhìn sang anh cười, chẳng có một chút tinh tế để nhận ra rằng anh đã quá chán ngán với việc đi cùng một con Support không cùng trình độ và tù đến mức Thiên Đỉnh Kiếm cũng hụt, Không Thể Cản Phá chả khác gì Không Cần Cản Phá và Bàn Tay Hỏa Tiễn thì khỏi phải bàn. Em đã quên mất rằng vị trí chủ lực của anh chưa bao giờ là ADC, và Support ruột của anh cũng chưa bao giờ là em. Chưa-bao-giờ…
“Có thật là em đánh Liên Minh 2 năm rồi không?”
“Em đánh tập trung vào, chưa thua mà em buông thả quá.”
“Trong rừng không có được con mắt nữa mà cứ chạy lung tung.”
-Tụi nó chửi em óc chó kìa…
-Ừ.
-Sao anh không bênh em? Anh đang gánh team mà.
-Tụi nó nói đúng mà.
Em chẳng biết anh nói thật hay đùa, chỉ thấy lòng mình đau nhói. Em là cục tạ, là gánh nặng khiến những trận đấu của anh chẳng còn vui vẻ nữa. Thế mà bây giờ em mới biết.
Chuyển trang để xem thêm