Hôm nay mời các bạn đến với bài tâm sự của một bạn đã dám nói lên sự thật về lối sống của một game thủ và đặc biệt lại là nữ giới còn khó khăn gấp vạn lần.
Khi mà đại đa số các game thủ nữ hiện tại trong cộng đồng game thủ Liên Minh Việt Nam vẫn còn đang “dựa hơi” tựa game này nhằm mang lại cho mình một ít danh tiếng hảo huyền. Mình không nói tất cả các bạn game thủ nữ nhưng đa số hiện nay là như vậy. Hôm nay bọn mình nhận được một bài tâm sự của một bạn đã dám nói lên sự thật về lối sống của một game thủ và đặc biệt lại là nữ giới còn khó khăn gấp vạn lần. Mời các bạn cùng Xemgame.com bọn mình đến với tâm sự nữ game thủ: “Game không xấu, quan trọng con người sống như nào thôi.”
https://www.youtube.com/watch?v=2hv1L5lvG0w
Con gái chơi LMHT chủ yếu để “bú fame”
“Cuộc đời mình nếu người khác nhìn vào sẽ phán ngay ngồi mát ăn bát vàng, chẳng lo nghĩ gì cho tương lai cả. Nhưng sự thật không phải thế, đúng kiểu phải sống trong chăn mới biết chăn có rận, và cuộc đời mình là một chuỗi ngày làm bạn với sự im lặng, đầy tẻ nhạt.
Hiện mình đang ở trung tâm thành phố Hồ Chí Minh và gia đình mình cũng thuộc dạng khá giả. Nhưng mình lại sống hoàn toàn không phụ thuộc vào gia đình như cái cách mà người khác nhìn vào và đánh giá mình.
À vẫn chưa kịp giới thiệu nữa, tên mình bắt đầu bằng một chữ “H”, còn bạn muốn suy luận tên mình như thế nào thì tùy trí tưởng tượng của bạn vậy, thứ lỗi mình không thể chia sẻ thẳng ra được. Và mình là một game thủ nữ, chính xác là 1 cộng tác viên cho vài trang báo game, lương cũng đủ sống qua ngày trong suốt 3 năm qua. Và tất nhiên khi quyết định dấn thân vào con đường này thì bạn phải chắc chắn rằng mình có niềm đam mê với game và phải có sự hiểu biết về các thể loại game online. Và thể loại mình theo đuổi ở đây chính là MOBA – 1 thể loại khá thời thượng trong những năm trở lại đây. Đồng thời ngoài là một cộng tác viên thì mình cũng là 1 người cày thuê trong tựa game MOBA lớn nhất hiện nay là Liên Minh Huyền Thoại.
Nói nghe ngông thế chứ mình chỉ dám cày ở mức thấp, tầm Bạch Kim, Vàng trở xuống mà thôi và vị trí sở trường của mình là Xạ Thủ, đôi khi là cả hỗ trợ nữa. Nói là cày thuê kiếm tiền thì xấu hổ thật. Mình không làm ra, mình chỉ cày để đổi lấy trang phục, không có gì để gọi là tiền mặt. Thật sự, mình cũng như các bạn game thủ khác, có niềm đam mê vô bờ với game online, nhưng với người lớn thì đó là chỉ một “con nghiện”.
Khi nhắc đến 2 từ “game thủ” thì họ đều tỏ ra vẻ mặt khinh khỉnh, coi thường. Xem mình là một cái gì đó nhơ nhớp, tận cùng của xã hội này. Thì cũng đúng thôi mà, thỉnh thoảng đang ăn cơm lại y như rằng có một tin về nghiện game, chơi game dẫn đến hành động giết người rồi thì chơi game nhiều làm mù mắt. Thế thì chả trách, họ cứ mãi kỳ thị về giới game thủ, đúng như kiểu game thủ chỉ là lũ rảnh rỗi, ăn không ngồi rồi, chả được tính sự gì.
Thật ra thì game online đúng là cơn nghiện với mình. Nhưng mình không nghiện tới mức “như báo đài” phát tin, không phải kiểu chơi riết bị lú từ trong game ra ngoài đời rồi mất kiểm soát hành động của mình. À ở đây có ai tin rằng giết người xong thì người đó sẽ hồi sinh lại không thế, chớ mà dại dột thử đó nhé.
Hì, nói vui vậy thôi chứ game là 1 phần cuộc sống của mình. Nói gọn là mình có 1 cuộc sống “trên mạng ảo”. Và từ lâu mình đã xem đó là thế giới thứ 2 mình được sinh ra, nó đã thay đổi cuộc đời mình, mình dần dần xa rời với hiện tại mà chìm đắm vào nó nhiều hơn. À này đừng nghĩ mình là một đứa chuyên gia “sống ảo” đâu nhé. Thật ra nó hoàn toàn khác so với điều bạn đang tưởng tượng đó.
Mình mắc bệnh trầm cảm từ nhỏ, gia đình cho rằng đó là “bệnh lười”. Không, mình rất thích tìm tòi đấy chứ, mình cũng rất nhanh nhẹn trong đối thoại. Nhưng, sống trong một thế giới quanh năm chỉ có lời xỉa xói, bàn tán, cũng vì thế nên mình đã đi sai con đường.
Mình chọn cách Im lặng – đó là mình hiện nay, mặc cho bệnh trầm cảm nặng hơn. Mình mặc kệ số phận, mình không quan tâm. Mình thu lại và chỉ có game là nơi mình có thể làm điều mình thích. Cũng là nơi mình có thể nói chuyện với mọi người. Nói ra thì tức cười, nhưng mình mắc một chứng bệnh khá quen thuộc với những người bị tự kỷ, đó là sợ phải tiếp xúc với người khác.
Còn trên thế giới ảo thì khác, mình tự do nói trên mạng xã hội. Hòa đồng, vui vẻ. Nhưng ngoài đời. Mình im lặng và không thích ai bắt chuyện. Do đó, các bố mẹ hay các bậc phụ huynh, nếu như con trẻ chậm chạp và tỏ ra lầm lỳ. Hãy chú ý tới chúng thích gì. Tiền? Ai cũng cần. Nhưng đôi khi chúng cần sự quan tâm, sự yêu thích hay những sở thích của riêng chúng chứ không phải cứ ném cho chúng cục tiền là xong hết mọi chuyện..
Cuộc sống vốn dĩ đã không công bằng, không bằng phẳng, mà bạn phải trải qua rất nhiều sóng gió, sống không phải để vừa lòng ai. Nhưng…mồm miệng thiên hạ kinh khủng bao nhiêu, thì mồm miệng chính người thân trong nhà còn kinh khủng hơn gấp vạn lần. Nói đến đây chắc các bạn cũng đoán được, mối quan hệ giữa mình và các thành viên trong gia đình không được tốt đẹp cho lắm. Nhất là với một đứa game thủ nữ như mình chắc hẳn gia đình thấy thất vọng và xấu hổ lắm, chưa kể miệng lưỡi người đời “cay độc” bàn tán nữa.
Bao nhiêu đấy cũng đủ để cảm thấy áp lực muốn tức cả lồng ngực rồi. Do đó mình chọn cách im lặng và chọn thế giới ảo để được là chính mình. Mình có đam mê, mình không từ bỏ, và mình đang làm hết sức. Mình chỉ muốn nói rằng “Game không xấu. Quan trọng do con người sống như thế nào thôi. Đừng đổ tất cả mọi tội lỗi cho nó như vậy.”
—
Vậy còn đối với các bạn đang theo dõi bài viết này, bạn nghĩ sao về quyết định của bạn H ở trên và những chia sẻ của bạn ấy. Hãy để lại bình luận của mình bên dưới nhé.
*Ảnh trong bài viết mang tính chất minh họa