Dưới đây là tâm sự của một ông chủ tiệm net lâu năm chia sẻ cùng Xemgame.com, từ cái thời còn điện tử thẻ cho đến phòng net VIP bây giờ.
Tôi là chủ một tiệm net, nói chung cũng trạc tuổi rồi chứ đâu còn trai tráng nữa. Nhà tôi cũng từ kinh doanh mấy cái trò chơi mà lên thôi, xét theo lý đo thì tôi cũng là một trong những người chứng kiến sự thay đổi của xã hội bây giờ. Nói nghe chung chung cũng khó hiểu nhỉ, bởi thật sự với tôi mà thấy, thì các trò giải trí không bao giờ là lỗi thời với tất cả lứa tuổi.
Tôi nói về hơn chục năm trước, cái loại máy mà nhà tôi kinh doanh là mấy cái điện tử thẻ với cái dòng nintendo, là mấy cái máy mà xài băng bốn nút bấm đấy. Giờ tôi nghĩ cũng còn nhưng chắc ít lại rồi, có khi mấy ông cụ hay vào tiệm chơi thời này còn không biết đấy chứ. Tôi còn giữ được một cái máy đó, mà cũng tốt lắm, chạy ngon lành không hỏng hóc gì cả. Mấy người khách lúc giờ là mấy anh học trò, sinh viên là nhiều thì mới có tiền chơi thôi. Mà khác bây giờ lắm kìa, chúng nó chơi là say mê luôn, còn mấy ông cu nhỏ thì đứng quanh mà coi, trông khoái lắm mà mấy anh đó sao mà cho tụi nó chơi được.
Còn về mấy cái điện tử thẻ hay điện tử thùng gì, hình như là có mấy trăm đồng một thẻ, mà chơi cũng đâu kém cạnh cái loại máy tôi kể trên đâu. Mấy cái trò bây giờ mới biết được tên tiếng Anh của chúng, chứ lúc đó toàn là ba cái tên tiếng Việt tự đặt ra không à : “Bộ đội”, “Rambo lùn”, “đấu võ”, “Tam Quốc Chí”… Nói chung là nhiều lắm có kể thì chẳng hết, trò này thì mấy anh cu nhỏ chơi nhiều hơn là mấy anh lớn, mà tụi nó chơi là cười với nhau hông, nhìn tụi nhỏ vui mình cũng vui vui sao ấy. Khi vắng khách thì thấy mấy đứa đứng xem cũng tội, tôi hay cho chúng hai ba thẻ gì để chơi vui hết.
Tích cóp mãi, nhà tôi mua được cái máy điện tử đĩa, cũng phải một thời gian mới biết gọi nó là máy Playstation. Máy đó thì nhà tôi không có kinh doanh, mua về chơi thử, nhưng cũng ở đó, khi thấy có cái tiệm giải trí kia hút khách, cả nhà tôi mới bảo tôi qua xem cái thể loại game gì mà đông thế. Khoảng ba con hẻm, tôi bước vào xem, thì tầm chín mười máy vi tính đặt sát cạnh nhau. Lúc đó, là game điện tử mạng Lan ra đời.
Thế là phải tầm mấy tháng, nhà tôi mới thử về cái thể loại này xem thế nào, còn tôi thì tuần nào cũng qua xem một hai bữa cho biết để sau này phụ giúp gia đình. Cái trò đầu tiên có trong máy tính cũng là trò chơi chuyển thể từ nó sang game online mới ra bây giờ, half life. Gọi half life hay counter strike gì đó nó mới đúng, chứ lần đó là toàn gọi cảnh sát ăn cướp thôi. Màn đấu quen thuộc mà tôi vẫn thấy là misstion hay missing gì đó, có thể cũng lâu rồi tôi không nhớ rõ về nó nữa nên cách gọi sẽ sai, cộng với cái map italy, dust 2, hay vài map nữa…
Tiệm mở ra một thời gian, và đón nhận sự ủng hộ từ các khách quen không ngớt. Tôi nhớ cứ ngồi một tý mà thấy đông, là có tiếng vang lên :
– Half life nối mạng không ?
Cái câu hỏi đó không hỏi riêng ai, mà hỏi tất cả người ở đó từ một người đang ngồi. Chỉ cần đáp lại, lập tức tiếng súng sẽ vang lên, bấy giờ toàn xài loa ngoài không chứ không dùng tai nghe như bây giờ đâu, cứ đùng đùng mà nghe to là tôi bảo vặn nhỏ ngay. Nhưng vui lắm, các trò nối mạng Lan bấy giờ gần như không thể thiếu được, Warcraft 3, rồi Starcraft, và Hafl Life là các trò chơi gần như lúc nào cũng có. Thỉnh thoảng Diablo cũng có mặt nhưng ít người nối mạng lại chơi cùng.
Và đến bây giờ, tôi không kể về khoảng thời gian của internet nữa, vì điều đó ai cũng biết. Tôi chỉ thấy thời đại bây giờ thay đổi nhanh quá mà thôi. Khi kinh doanh tiệm net, gần như không bao giờ tôi thấy vắng khách cả, từ sáng đến tối, 24/7 và chắc chắn tiệm net của tôi luôn luôn có khách ở đó. Nhưng tôi không thấy có cái cảm giác như lúc bấy giờ, tiếng cười đùa vui vẻ hay các cu nhỏ đứng đằng sau. Tôi chỉ thấy trên khuôn mặt mấy vị khách sẽ có những nét khó chịu, có thể là thua một trận đánh Liên Minh, hay những lời nói văng tục được phun ra như thể mồm của bọn họ là cái thúng rác vậy. Thời trước đâu có vậy đâu, chơi game là để giải trí, là để vui vẻ mà.
Còn mấy ông nhóc thì giờ mở mạng lên là thấy chúng nó facebook rần rần, khi mà trước đó bọn trẻ con thậm chí không biết yahoo là cái gì nữa. Thời trước kia bọn con nít hồn nhiên, cứ chơi mấy cái trò đường phố hay vào tiệm điện tử của tôi để xin tôi chơi, giờ tí tuổi đầu đã biết bật phim đen mà coi rồi. Chưa kể mấy cái vụ hack, bug gì, may là tiệm net tôi cấm tiệt cái đó, khách nào mà có phát hiện máy nào dùng hack là tôi cộng thêm một giờ và mời người kia ra ngay nếu vẫn cố ý sử dụng. Thật ra tôi cũng có thể chặn cái ứng dụng đó từ xa, nhưng tôi muốn họ tự nhận biết vì như tôi nói, chơi game là để giải trí thôi mà.
Lúc trước thì cũng trưa hay vào các giờ đi học về, hay chiều chiều là tiệm giải trí của tôi mới có khách, bây giờ đâu có, chúng nó sẵn sàng cúp học chỉ để chơi game. Nhưng mở tiệm là đón khách không lẽ lại đuổi khách, chưa kể làm sao mà tôi biết được mấy ông này có cúp học hay không nữa. Phụ huynh vào bắt đón cũng than phiền không cho nó chơi nữa. Khó xử lắm kìa, không lẽ giờ khách vào chơi có tiền mà mình đuổi, mình sống bằng tiền của khách, khách nuôi mình không lẽ giờ mình không nhận nữa sao.
Tôi không cần phải khẳng định điều này, vì có lẽ nếu ai tự nhận mình là game thủ cũng biết được điều đó. Những lời đó không hề sai, mạng internet phát triển, game online phát triển nhưng kéo theo khá nhiều hệ lụy như thế. Còn ai mang cái suy nghĩ chủ tiệm net sướng, cứ thử đi rồi sẽ biết. Không hề dễ như tất cả nghĩ đâu nhé ! Có vẻ ích kỷ, tôi cũng không phủ nhận mạng internet mang lại lợi ích thế nào, nhưng phải chi nó chưa từng xuất hiện nhỉ ? Nếu nó xảy ra, thì có lẽ tuổi thơ của tất cả mọi người được kéo dài không ít đâu đấy.