Chỉ vì nhà mở net, giáo viên chủ nhiệm xem tôi như tội đồ vì dụ dỗ cả lớp chơi game, còn mẹ Quân thì cấm tiệt hai chúng tôi chơi với nhau.
Là một thằng game thủ, đứa nào cũng từng có một ước ao trong đời là sau này ra đời, kiếm được một số vốn rồi về mở quán net để có thể vừa được cả ngày chơi game vừa không bị gọi là đồ nghiện game ăn hại. Tôi cũng vậy, và anh của tôi cũng thế.
Anh ruột tôi năm nay 29 tuổi, vẫn chưa vợ con gì vì suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào mấy dòng code và mấy cái tựa game từ thời Trung Cổ. Ngày trước anh cũng là thứ dữ trong mấy dòng game kiếm hiệp như Võ Lâm, Thiên Long Bát Bộ các thứ, cũng từng trốn học chơi net như bao thanh niên mới lớn khác trong đời. Nhưng được cái, anh lại lanh lẹ với máy tính, thế là cố gắng đậu được Bách Khoa, hợp thức hoá được việc cắm đầu vào máy tính và gõ lách cách xuyên đêm vốn dĩ luôn bị cấm đoán. Anh ra trường cũng kiếm được một công việc ổn định, cày cuốc được một ít tiền lận lưng làm ăn.
Anh bảo chán nghề code, thế là một ngày đẹp trời, anh nộp đơn xin nghỉ việc, vay thêm ngân hàng hơn trăm triệu cùng với người bạn mở một quán net 60 máy ở cạnh bên nhà. Năm rưỡi hồi vốn, anh chơi lớn, đập thêm một cú lên cyber, thế là kinh tế ổn định, anh ngồi cày game và quán xuyến vòng vốn luân chuyển. Chẳng ai bảo anh là thằng nghiện game như trước nữa. Tôi cũng có cớ đi học về là lại chạy sang quán anh chơi vài ván, mang tiếng là trông hộ quán ít nhiều.
Rồi quán tôi cũng là tụ điểm của mấy thằng trong lớp, kể cả trong khối. Cứ mỗi cuối tuần, cả khối sẽ kéo về net nhà tôi để đánh kèo, la hét ì xèo mà không sợ bị quăng gạt tàn vào đầu. Được chơi nợ cũng là một lý do thuyết phục khiến tụi nó chỉ chơi mãi ở nhà tôi, rồi sau đó tôi phải bù đầu đi đòi nợ tháng từng thằng. Nhưng đó không phải là rắc rối duy nhất.
Tôi là “ổ dịch bệnh” trong mắt giáo viên chủ nhiệm và cả các phụ huynh ở trong lớp. Bởi nhà tôi làm net.
Có thể bạn muốn xem: Đầu tư tóc giả để giả gái thi đấu, game thủ CS:GO “tự huỷ” vì bắn quá nhập tâm
Họ cho rằng tôi đã lôi kéo con của họ đến quán net nhà mình để kiếm khách, dụ dỗ chúng nó chơi game thâu đêm suốt sáng. Oan này có nhảy xuống sông Tô Lịch cũng không rửa sạch được. Tôi là người năn nỉ có, chửi bới có, tắt máy ngang cũng có với cái lũ chơi nợ dày như cả tấn xi măng trét lên mặt. Tôi đuổi chúng nó còn không được, hơi đâu tôi dụ dỗ, cà kê cái lũ trong túi chỉ có mỗi tiền net còn mỳ tôm với sting thì nợ liên tọi như chúng???
Cũng đã mấy lần, tôi bị cô giáo chủ nhiệm gọi lên, phàn nàn về việc phụ huynh gank tại quán rồi báo lên giáo viên, bắt tôi phải ký cam kết không được rủ rê con họ đến quán. Ơ hay kỳ lạ chưa? Con họ họ không quản, tự nhiên lôi tôi ra làm gì? Kể cả tôi có cấm chúng nó đến quán, xoá tài khoản trả lại tiền thừa cho chúng nó đi, nó lại đến bảo nhân viên tạo tài khoản mới thì tôi quản được chắc?
Chưa hết, mỗi lúc họp phụ huynh là mỗi lần cực hình. Tôi và anh tôi nghiễm nhiên trở thành lý do công kích của cả phòng họp bởi bài ca: “cứ mê game vào là học hành sa sút”. Tôi không muốn bố mẹ phải buồn nên bao nhiêu năm nay vẫn nhờ anh đi họp phụ huynh hộ. Mà logic của quý vị phụ huynh thì hay lắm, cứ không làm bài tập, ngủ trong lớp, điểm kiểm tra thấp thì là do chơi game, mà cứ đi chơi game thì là do thằng này dụ dỗ. Họ không nói trực tiếp, mà cứ cạnh khoé xa xôi. Nào là “mong giáo viên chủ nhiệm có biện pháp hạn chế các em tụ tập đi chơi game”, “phải tìm ra ai dụ dỗ cả đám đi chơi game để viết bản kiểm điểm”… Còn cô giáo chủ nhiệm thì vẫn cứ một bài diễn văn “Gia đình cần kiểm soát các cháu, tránh để các cháu sa ngã vào điện tử, mải chơi, bỏ tiết, trốn học, không hiểu bài, không làm bài tập, học tập sút kém dẫn đến chán học. Trò chơi điện tử còn khiến tâm hồn bị đầu độc bởi bạo lực, chém giết, bắn phá , cuốn con người vào một thế giới ảo đầy những mưu mô, thủ đoạn”.
Mỗi lần đi họp phụ huynh về, tôi lại phải chứng kiến anh tôi nổi cáu, chửi loạn xà ngầu lên vì những con người thiển cận và vô lý đó. Từ cấp 2 đến giờ, tôi đã phải chịu cảnh này không biết bao nhiêu lần chỉ vì bị giáo viên biết nhà mình mở quán net. Tôi đã rất cố gắng để giấu, nhưng rồi cũng không thể giấu được bao lâu nhờ thói chim lợn của những thằng cùng lớp.
Rồi đỉnh điểm, sáng đấy thằng Quân – bạn thân tôi bị trặc tay vì hôm trước chơi đá banh bị té nhờ tôi chở đi học. Tôi è cổ chở nó trên con xe đạp cà tàng giữa những cơn giông đầu mùa như trút hết toàn bộ tức giận của quý bậc phụ huynh lên mình. Và đúng là trời không đẹp thì phận tôi cũng chả yên. Xe cán phải mớ đinh của lũ đinh tặc, và hài hước hơn là chúng rải xong mà chả có lấy một quán vá xe nào thèm mở. Thế là hai đứa dắt nhau đi ướt như chuột lột.
Đương nhiên là trễ học với hai tiết dạy đầu tiên thuộc về giáo viên chủ nhiệm. Hai cuộc điện thoại được gọi về phụ huynh nhanh như cách người yêu cũ trở mặt và rõ ràng chuyện gì đến sẽ đến: Khang rủ Quân bùng tiết đi chơi điện tử – Lời khẳng định chắc nịch từ mẹ Quân nhanh chóng được giáo viên chủ nhiệm hưởng ứng. Chúng tôi viết hai bản kiểm điểm, tôi bị mời phụ huynh mặc cho cả hai ra sức giải thích và chứng minh bằng bộ quần áo ướt nhẹp lấm lem bùn đất.
Và từ đấy, tôi trở thành học sinh cá biệt, còn mẹ Quân thì cấm tiệt hai chúng tôi chơi với nhau. Những buổi sáng chủ nhật chạy ra biển sớm cùng tắm rồi chạy về thành phố uống cốc cà phê cùng nhau đã còn là dĩ vãng. Năm cuối cấp, Quân đi đâu cũng bị mẹ nó quản hoàn toàn, không cho tôi bén mảng đến nhà nữa.
Nhưng thật may, những năm tháng khủng khiếp đó sắp chấm dứt, bởi chỉ cần cả hai đứa đậu ĐH, sẽ chẳng ai cấm cản nữa. Tôi cũng sẽ không còn bị dằn mặt và móc mỉa trong những buổi họp phụ huynh. Đứa nào cũng bảo nhà tôi mở net sướng lắm, tha hồ chơi cả ngày, nhưng có lẽ nếu bài tâm sự này đến tai chúng nó, có lẽ chúng sẽ thương tình mà trả nợ cho tôi ngay thôi. 12A8 à, cùng nhau đậu ĐH nhé!