Sau hơn 6 tháng hì hụi tập luyện, rank của tôi vẫn lẹt đẹt, thua cả mấy cháu học sinh cấp 2. Mặc cảm tủi thân lắm vì dù là game nhưng tôi vẫn có cảm giác thất bại.
Vốn là một game thủ kỳ cựu từ lâu và cũng từng là một tuyển thủ bán chuyên khá có tiếng, thế nhưng va phải lưới tình, tôi cưới vợ năm 24 tuổi và bắt đầu lao vào những nỗi lo cơm áo gạo tiền vốn đè nặng lên vai người đàn ông trụ cột trong nhà. Và trong suốt 6 năm tạm ngưng đam mê cũ để lo cho gia đình nhỏ của mình, dường như tôi không có lấy một phút giây thư giãn đúng nghĩa.
Giờ đây khi đã đi gần được nửa đời người, sự nghiệp đã ổn định, kinh tế dư dả và con cái biết tự lập hơn chút thì tôi được vợ cho phép mua dàn máy chơi game. Cũng chẳng phải nhớ nghề hay ham hố trở lại vinh quang gì, chỉ là tôi hy vọng game có thể đem lại sự giải trí sau những năm tháng căng thẳng đó. Thế nhưng khi bắt trở lại thế giới này thì tôi chợt thấy bối rối bởi những khó khăn do độ tuổi 30+ mang lại.
Cũng như bao game thủ trẻ tuổi khác, tôi cũng vô tư đặt tên tài khoản kèm năm sinh. Và đó là sự khởi đầu cho tất cả những rắc rối mà tôi gọi đó là sự khủng hoảng tuổi 30. Rắc rối thứ nhất, tôi luôn bị vui đùa gọi bằng chú bằng bác, cảm giác khiến mình già đi rất nhiều. Tôi phải tự an ủi mình rằng mấy cháu này tôn trọng nên xưng hô vậy thôi để tâm trạng khá lên chút, dù rằng khoảng cách hơn kém nhau chắc cũng tầm mười tuổi là hết mức.
Qua màn chào hỏi thì bắt đầu là những câu hỏi trời ơi đất hỡi: “Chú lấy vợ chưa?, chú có con chưa? Vợ chú cho chú chơi game à? Con gái chú bao nhiêu tuổi để cháu đợi…”. Chẳng hiểu đây có phải là những lời trêu đùa hay do thực sự thế hệ sau quá ế hay không, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn trả lời chi tiết. Thế nhưng riêng vấn đề cuối thì tuyệt đối không bởi dù là đùa giỡn thì tôi cũng không thể đem con gái mình ra làm chủ đề được.
Sau khi cố gắng hoà đồng và trẻ thơ hoá để có được một slot trong nhóm mấy bạn trẻ chơi game hàng ngày, tôi thở vào cho “bến đỗ” mới của mình. Những tưởng công cuộc chơi game của tôi sẽ trôi qua êm đềm thì cơ chế game lại khiến tôi như bị vấp phải tảng đá lớn khiến tôi chùn bước. Quá nhiều thứ thay đổi trong vòng 6 năm qua cùng những lối chơi quá lạ lẫm khiến tôi như thể một newbie hoàn toàn.
Nhưng nhờ sự nhạy bén của một cựu tuyển thủ, tôi vân có thể hiểu đại khái cách chơi. Nhưng rồi một vấn đề khác lại phát sinh: do lâu không luyện tay, không dùng bàn phím mà thao tác của tôi chậm chạp đến vụng về. 30 tuổi cũng không còn trẻ nữa, đôi mắt cận 4 độ không cho phép tôi có được những pha phản xạ nhanh, lắm lúc còn không hiểu tại sao mình đếm số.
Ban đầu tôi cố gắng an ủi bản thân rằng dần dần sẽ quen và mọi thứ sẽ trở lại như xưa. Thế nhưng sau hơn 6 tháng hì hụi tập cái tựa game mà tụi trẻ đang phát cuồng, rank của tôi vẫn lẹt đẹt trong khi mấy cháu học sinh cấp 2 còn có thể leo top server này nọ. Mặc cảm tủi thân lắm vì dù là game nhưng tôi vẫn có cảm giác thất bại. Mấy em trai chơi cùng ban đầu cũng có động viên, giúp đỡ nhưng dần dần khi thấy tôi quá tạ, không cứ vãn nổi thì họ cũng nản và ít khi gọi chơi chung. Tôi lủi thủi chơi chế độ tự động ghép đội, xui xẻo sao lại bị ghép trúng những thành phần chơi kém hơn lại còn toxic hay chửi bới khi thua.
Có thể bạn muốn xem: Tâm sự LMHT: Em chỉ yêu tôi cho đến khi gặp được Thách Đấu
Chán nản bởi sự thua kém của mình, tôi bắt đầu lên các group game để xem các bạn trẻ chia sẻ kinh nghiệm leo rank và chăm chỉ xem stream để học hỏi thêm cách đánh. Cũng nhờ đó mà tôi quen được một bà mẹ đơn thân thua tôi 2 tuổi. Do cùng thế hệ và đều đã có con cái nên chúng tôi kết bạn rủ chơi chung. Dù cả hai đều chơi không hay nhưng chẳng có vấn đề gì bởi chúng tôi nói chuyện là chủ yếu, thỉnh thoảng còn coi việc nói xấu mấy đứa nhóc nít chơi game là thú vui. Nói chung là một mối quan hệ rất trong sáng và mang tính chất đồng đội. Thế nhưng người tính không bằng trời tính, không biết tại sao mà vợ tôi biết được việc chúng tôi hay chơi cùng nhau và làm ầm lên chửi bới tôi này nọ. Sau khi giải thích gãy lưỡi thì mọi chuyện cũng lắng xuống. Tôi cũng không dám liên lạc lại với cô bạn kia vì cảm thấy quá mất mặt.
Thằng con thứ hai nhà tôi mới lên 4 tuổi, thấy bố chơi game cũng ngồi nhìn chăm chú màn hình một cách say mê. Ban đầu tôi không để ý vì nghĩ con nít tò mò. Ấy vậy mà có lần tôi không có nhà, vợ tôi thì bận lúi húi nấu ăn trong bếp, cho nó xài ipad để đỡ quậy thì nó lại chọt lung tung rồi vô tình vất đi một món đồ item game có giá trị trong kho của tôi. Tiếc của chỉ là phần nhỏ nhưng nhận thấy con trẻ có thể theo bước tôi mà tiếp cận với game từ nhỏ, tôi đành ngậm ngùi nghỉ game, thanh lý lại dàn máy cho người quen.
Tôi cũng không nghĩ có ngày bản thân mình phải từ bỏ niềm vui chơi game bởi cho đến hiện tại, cảm xúc khi được hoà mình vào những trận đấu vẫn chưa từng thay đổi so với 6 năm trước, nhưng có lẽ niềm vui nào cũng cần có một giới hạn của nó, và tôi đã không còn đủ trẻ, đủ lực để có thể tiếp tục đam mê của mình thêm nữa.