Tôi với Nhung quen biết nhau từ hồi còn học lớp 9.
Sau 3 năm liên tiếp học chung thì chúng tôi nảy sinh tình cảm rồi trở thành một cặp. Tình yêu của hai đứa không ồn ào, nồng nhiệt như những người khác nhưng được cái yên bình tin tưởng lẫn nhau.
Lên đại học do hai đứa thi vào hai trường khác biệt nên thời gian ở chung cũng không còn thường xuyên như trước. Hơn nữa Nhung bỗng nhiên có sở thích cosplay. Cô ấy tham gia vào nhiều hội nhóm của coser để học hỏi kinh nghiệm và chia sẻ niềm vui. Chính vì thế số lần hẹn hò ngày càng thu hẹp. Ban đầu tôi cũng khá buồn vì có cảm giác như bị bỏ rơi vậy nhưng khi suy nghĩ lại thì đã yêu cần phải tôn trọng sở thích của nhau. Tôi cũng có đam mê với game, Nhung chẳng bao giờ phàn nàn về nó. Do đó tôi quyết tâm sẽ ủng hộ con đường trở thành coser chuyên nghiệp của cô ấy. Có lẽ khi đã có kinh nghiệm hơn thì Nhung và tôi sẽ có thể dành thời gian ở bên nhau như cũ.
Tôi vẫn nhớ mãi lần đầu tiên tôi chở Nhung đi tham gia lễ hội cosplay. Lễ hội đó chỉ là một sự kiện khá nhỏ được tổ chức ở nhà văn hóa thanh niên. Tuy nhiên nó lại không hề nhỏ với Nhung. Cô ấy đã bỏ rất nhiều công sức vào dịp này. Cách đây một tháng Nhung đã thuê bộ đồ cosplay Sakura Thủ Lĩnh Thẻ Bài để trình diễn. Lúc đó để kiếm được một bộ đồ cos mà giá cả phải chăng là cực kì vất vả. Cứ nhìn cách Nhung dậy sớm trang điểm và sửa soạn đồ là đủ biết.
Khi tôi chở cô ấy tới nơi thì chung quanh nhà văn hóa đã chật ních người với những bộ cosplay lòe loẹt đủ màu sắc. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được chứng kiến tận mắt một lễ hội cosplay và chẳng từ ngữ nào có thể miêu tả trọn vẹn cảm giác ấn tượng khi ấy. Nam nữ, không phân biệt độ tuổi giới tính đều khoác lên mình những bộ cánh của nhân vật mà bản thân yêu thích. Về mặt bằng chung thì trình độ của họ đa số là nghiệp dư nên nhìn cũng không giống lắm, nhưng chứng kiến vẻ mặt háo hức mong chờ của các coser lại khiến người xem thấy thêm trân trọng. Nhiều bạn trẻ đến không phải để cos mà chỉ đi chơi, đi ngắm cho vui hoặc đi cổ vũ cho bạn bè người thân của mình giống tôi vậy.
Nhung khá lo lắng, tôi thấy bàn tay cô ấy đang cầm quyền trượng có vẻ run. Tôi nắm tay Nhung để an ủi, đồng thời còn trêu chọc là:
– Nếu em sợ thì mình cùng về nhé!
Nhung liếc mắt tôi một cái rồi đi một mạch vào trong. Tôi chỉ mỉm cười sau đó nhanh chóng đi tìm chỗ đậu xe.
Lễ hội quy tụ cũng khoảng hơn trăm người nên khó tránh cảnh chen chúc. Tôi vừa len lỏi trong dòng người vừa tìm Nhung. Sao cô ấy không đợi tôi cơ chứ?. Vất vả mãi tôi cũng thấy Nhung đang đứng ở một góc bán đồ giải khát, cô ấy nhìn chăm chú lên sân khấu biểu diễn với khuôn mặt lo âu. Nói thật là bạn gái tôi không được xinh đẹp, hơn nữa lại còn hơi mập nhưng với tôi mà nói một Sakura tròn trĩnh vẫn đáng yêu hơn là nhỏ bé gầy guộc trên tivi. Tôi bước đến bên cạnh Nhung và nói:
– Em có biết lần đầu tiên anh tham gia vào một giải đấu game do NPH tổ chức, anh có cảm giác gì không?
– Sợ thua phải không?
– Không, lúc đó anh chỉ muốn làm sao người ta nhìn vào anh là biết anh là một game thủ chuyên nghiệp
– Em hiểu rồi, cảm ơn anh
Nhung dường như thấy tự tin hơn và bắt đầu hòa vào dòng người để trình diễn nhân vật của mình. Tôi chỉ đứng im một chỗ lẳng lặng theo dõi. Do không có kinh nghiệm nên động tác, tư thế của Nhung khá cứng nhắc sơ sài. Tuy nhiên vẫn có khá nhiều người chú ý đến cô ấy rồi chạy ra xin chụp ảnh. Nhung tỏ ra thân thiện và chụp hình cùng họ. Cô ấy cười rất tươi mặc kệ cái nắng nóng chói chang của Sài Gòn.
Lễ hội kéo dài cả ngày, Nhung chỉ vội ăn hộp cơm hộp khô khan rồi lại biểu diễn tiếp. Lưng áo cô ấy ướt đẫm mồ hôi nhưng nụ cười vẫn luôn nở trên môi. Tôi nhìn thấy và có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Nhung. Mệt mỏi đó nhưng khi thấy người xem chạy đến la lên:“A, Sakura kìa dễ thương quá!.Bạn ơi cho mình chụp chung một tấm được không?” thì thật khó mà không vui được. Sự nhiệt tình của khán giả cộng thêm tình yêu với nghề đang nhen nhóm trong lòng dường như sẽ khiến Nhung thêm gắn bó với sở thích cosplay. Điều này có tốt không khi nó đồng nghĩa với việc chúng tôi sẽ ít có thời gian bên nhau?. Chỉ hi vọng rằng tôi nghĩ quá xa.
Hôm ấy sau khi kết thúc lễ hội, Nhung kiệt sức dựa vào lưng tôi ngồi phía sau xe. Cả quãng đường cô ấy không nói năng gì cả vì quá mệt mỏi. Lúc tới nhà, trước khi vào cổng Nhung chợt nhớ ra điều gì đó liền quay đầu lại nói nhỏ vào tai tôi:
– Cảm ơn anh đã ở bên cạnh em vào ngày quan trọng này.
Tôi ôm Nhung thật chặt và nói:
– Em vui là được rồi
Thời gian sau đó mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp. Chúng tôi chuyển từ những cuộc hẹn hò riêng tư thành chở nhau đi tham dự các lễ hội cosplay lớn nhỏ. Tôi luôn xung phong làm xe ôm miễn phí cho Nhung. Tôi nghĩ rằng đấy cũng là một cách để chúng tôi vừa có thể thực hiện sở thích vừa ở bên nhau. Với lại tôi thấy đi xem cosplay và cổ vũ bạn gái là chuyện không tồi, chỉ trừ một điều:
– Anh kia, anh làm gì thế? Mau bỏ tay anh ra khỏi người cô ấy
Lúc này một nam thanh niên bộ dáng trông như dân du đãng tới gần Nhung và chạm tay vào đùi cô ấy. Tôi cảm thấy tức giận như muốn phát hỏa. Hôm nay Nhung cosplay bộ đồ nữ giúp việc nên váy khá ngắn và sexy. Ban đầu tôi ngăn cản cô ấy không nên mặc vì hở hang quá nhưng Nhung chê tôi cổ lỗ, đã là coser thì phải “hi sinh” vì nghệ thuật, “hở” chút là bình thường. Tôi căm thù đám con trai xung quanh nhìn cô ấy bằng ánh mắt dê xồm và chỉ muốn xông lên đánh vào mặt chúng. Nhưng vì nghĩ đến Nhung nên tôi nhịn, ai dè tên kia lại to gan tiến lên sờ soạng cô ấy.
Tôi đang định nói chuyện cho ra phải trái, tên thanh niên đó cũng có ý muốn gây hấn. Một trận đánh nhau sẽ khó mà không xảy ra. Tuy nhiên bạn gái tôi lại ngăn cản tôi lại rồi nói:
– Anh đứng yên một chỗ cho em đi. Đâu cần phải làm to chuyện ra như thế. Nhắc nhở người ta là được rồi chứ đánh nhau ở đây coi sao được?
Tôi càng bực hơn khi thấy Nhung không để tôi dạy cho tên kia một bài học. Tôi cầm tay Nhung kéo đi:
– Khỏi cos gì nữa, em về nhà với anh
Tuy nhiên mới đi được vài bước thì Nhung giật lại tay mình và không chịu theo tôi:
– Anh hành xử kì cục thế. Không phải em đã nói rồi sao? Đây là sở thích của em, tai nạn vừa rồi cũng thường hay xảy ra với coser thôi khó mà tránh được. Từ sau em chú ý hơn là ổn.
Tôi dùng ánh mắt không thể tin được nhìn về phía Nhung. Thế mà cô ấy làm ngơ và quay về chỗ cũ tiếp tục biểu diễn. Tên thanh niên kia thì liếc tôi với điệu bộ khiêu khích giống như kiểu: “bạn gái mày còn đéo có ý kiến thì mày ngoan ngoãn biến về đi“.
Dĩ nhiên tôi không thể về một mình được dù bực mình vì tôi còn phải bảo vệ cho Nhung.Nhìn Nhung tạo dáng với nụ cười trên môi, mặc kệ những lời bình luận khiếm nhã và cái nhìn đánh giá cơ thể của cô ấy từ bọn con trai khiến tôi thất vọng, lòng rối như tơ. Chẳng lẽ đam mê, sở thích có thể khiến con người ta mặc kệ mọi thứ và bỏ mặc suy nghĩ cùng cảm giác của bạn trai sao?.
Từ sự kiện lần đó, Nhung biết tôi giận. Cô ấy muốn làm dịu đi bầu không khí giữa hai đứa và muốn tôi hiểu hơn về công việc cosplay nên rủ tôi cùng tham gia. Ban đầu tôi cho rằng nó là ý kiến điên rồ. Tuy nhiên trước sự thuyết phục, làm nũng của Nhung thì tôi cũng đồng ý. Dù sao cùng cosplay thì tôi sẽ chú ý và bảo vệ được Nhung tốt hơn.
Lần ý tôi cosplay Naruto, Nhung cosplay Sakura. Hai đứa chọn vị trí tốt và bắt đầu thể hiện những động tác của nhân vật. Tôi vốn chẳng hứng thú thì với cosplay, hơn nữa lại chưa có kinh nghiệm nên không biết tạo dáng. Ai đến chụp hình cũng chỉ giơ hai ngón tay tạo hình chữ V hay cầm phi tiêu giơ lên trời tựa như chuẩn bị ném. Chính vì mấy hành động ngớ ngẩn này mà dần dần chẳng ai còn muốn qua chụp hình với tôi nữa. Họ còn xì xào nói tôi không biết cos mà bày đặt, làm xấu cả hình tượng nhân vật. Nhung vỗ vai an ủi tôi, nhưng sau đó cô ấy cũng chẳng thèm để tâm đến tôi nữa và tự tách ra một chỗ giống như sợ bị nhận ra có quen biết tôi.Tôi buồn rầu ném đồ nghề vào góc rồi qua một chỗ ngồi nghỉ.
Sau sự kiện tôi cos Naruto thì Nhung cũng không ép tôi cosplay cùng cô ấy nữa. Tuy nhiên Nhung lại chủ động đưa ra đề nghị không cần tôi chở đi như mọi lần. Tôi rất bất ngờ vì mọi lần chúng tôi đều bên nhau nên cho dù không tính những chuyến đi đó là hẹn hò thì cả hai cũng hạnh phúc. Tôi đồng ý không chở Nhung đi nhưng không lại không an tâm sự an toàn của Nhung. Vì vậy tôi quyết định lén tới đó canh chừng giúp cô ấy. Nhiều khi tôi nghĩ, giá như hôm ấy tôi đừng đi theo có phải tốt hơn không?
Hôm đó sau khi cam đoan Nhung đã xuất phát trước khoảng 30 phút thì tôi mới tới lễ hội. Mất khá nhiều thời gian mới gửi được xe, tôi mua vé vào cửa và tìm kiếm Nhung. Tôi cũng không dám công khai tìm kiếm vì sợ Nhung phát hiện nên mua một cái mặt nạ và áo choàng rồi mặc vào. Luồn lách qua dòng người, các sạp hàng khó nhọc. Sau đó do không chú ý nên tôi va vào một người:
– Xin lỗi! bạn có sao không?
Tôi vội ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người tôi đụng trúng đúng là bạn gái tôi. Đang lo lắng sợ lên tiếng sẽ bị cô ấy phát hiện thì có một giọng nói gọi Nhung:
– Nhung ơi, qua đây nhanh đi em
Nhung vội vã chạy tới bỏ lại tôi, tôi cũng đi theo nhưng khi tới nơi thì tôi thấy hối hận. Nhung hôm nay cosplay nhân vật Yuuki Kuran rất xinh đẹp. Bên cạnh cô ấy là một anh chàng đóng vai Kaname điển trai xứng đôi. Sẽ chẳng có gì đáng nói khi tên “Kaname” đó cứ kề miệng lộ ra răng nanh giả sắc nhọn vào cổ cô ấy làm bộ như muốn cắn. Tôi nghe thấy tiếng Nhung nói nhỏ:
– Anh làm gì gần sát em thế
– Sao em phải ngượng ngùng vậy. Chúng ta quen biết nhau cũng đủ lâu rồi còn ngại ngần gì? Hay em sợ bạn trai em ghen? Nếu em sợ thì đã không đi một mình tới lễ hội rồi. Thế nào? Lời đề nghị làm bạn gái của anh mà hôm bữa anh nói em đã quyết định chưa?
– Em…em không biết. Em không biết tình cảm của mình hiện giờ là như thế nào nữa…
Chưa kịp nói xong thì tên Kaname kia đã hôn chụt một phát vào môi Nhung khiến cho đám khán giả quanh đó la hét ầm ĩ vì nghĩ hai người đó diễn quá nhập vai. Tôi mỉm cười mà trong lòng thấy chua chát, không thể tiếp tục nhìn vào cảnh tình tứ của hai người kia nữa. Tôi liền quay đầu bước đi, lúc đi tôi ném chiếc mặt nạ xuống. Có người đi sau nhặt được liền gọi với lại:
– Bạn gì ơi! bạn rơi cái mặt nạ cosplay rồi nè
Tôi quay lại nhìn trực diện vào mặt cậu ta nói:
– Ai nói với cậu nó là của tôi? Tôi ghét nhất là cosplay.