Thế giới ảo trở thành sở thích chung của hai đứa, những buổi hẹn hò café xem phim ngày xưa đã thay bằng việc cùng ngồi vào bàn chơi game. Nhưng tôi chẳng ngờ, đó cũng là lý do tôi mất đi người mình yêu thương.
Giờ khi ai đó hỏi thằng con trai hơn nhau ở điều gì thì chắc chắn tôi sẽ ngẩng đầu ưỡn ngực tự tin trả lời. Tôi hơn khối đứa bởi vì tôi có bạn gái, thậm chí còn là một cô gái xinh đẹp hài hước. Điều này chẳng đáng tự hào sao vì nhiều khi có tiền cũng chưa chắc mua được. Ấy thế nhưng mọi chuyện thay đổi dần từ khi tôi bắt đầu dạy người yêu chơi game. Đây là điều ngu xuẩn nhất trong cuộc đời của tôi, dám cá là vậy.
Tại sao phải dạy người yêu chơi game á? Giờ thằng nào chả mê game, nghiện game nhưng nếu FA thì chẳng quan tâm làm gì. Khi có một nửa ở bên cạnh lại rắc rối hơn nhiều do bản thân phải biết cân bằng giữa game và tình cảm. Lơ là tý thôi là bao nhiêu tấm gương chia tay vì coi trọng game hơn bạn gái trên mạng. Hơn nữa tôi nghĩ đơn giản là nên chia sẻ thú vui sở thích cá nhân cho người mình yêu quý để hiểu nhau hơn, xích lại gần bên. Lý do lý trấu dài dòng vậy chứ chủ yếu tôi muốn vừa được yêu vừa được chơi game mà không bị Nhung – bạn gái tôi phàn nàn. Ban đầu Nhung không đồng ý vì cho rằng game là trò vô bổ nhưng dưới sự thuyết phục năn nỉ của tôi thì cô ấy đã gật đầu.
Giờ tôi mới hiểu tại sao làm nghề giáo viên tóc lại trắng nhanh như vậy. Dạy dỗ cho ai đó dù là bất cứ kiến thức gì cũng là thứ công việc tốn chất xám, cần sự kiên nhẫn vô bờ bến. Nhung chơi tệ hơn những kẻ mới tập tành khác. Trong khi người ta mất 1 tuần làm quen với game thì Nhung mất cả gần tháng. Thế nhưng người yêu là để nâng niu nên tôi chẳng thể mắng chửi. Chỉ hi vọng công sức của tôi bỏ ra là đáng. Dần dà Nhung hoà nhập được với game, mặc dù vẫn tạ nhưng ít ra biết theo sau hỗ trợ tôi ít nhiều. Nhung cũng dần khám phá ra sự hấp dẫn của game. Thế giới ảo trở thành sở thích chung của hai đứa, những buổi hẹn hò café xem phim ngày xưa đã thay bằng việc cùng ngồi vào bàn chơi game. Chúng tôi chỉ nghĩ đơn giản điều này sẽ tạo sự mới mẻ lại tiết kiệm tiền bạc đi chơi.
Có thể bạn muốn xem: Tâm sự LMHT: Em chỉ yêu tôi cho đến khi gặp được Thách Đấu
Thông thường lúc nào online là hai bên sẽ hẹn nhau để cùng chơi cùng nghỉ. Thế nhưng do lịch học, lịch sinh hoạt khác biệt nên chuyện lúc nào cũng có đôi có cặp là bất khả thi. Tôi mạnh dạn gợi ý Nhung có thể kết thêm bạn bè để chơi mỗi khi tôi vắng mặt bởi tôi không muốn Nhung bị lẻ loi. Ban đầu cô ấy từ chối nhưng dần dần không chịu nổi việc auto random nên Nhung chủ động tạo thêm mối quan hệ. Bạn gái luôn thành thật mỗi khi có ai đó rủ chơi khiến tôi an tâm phần nào. Dù sao cái gì cũng cần có sự kiểm soát giới hạn. Tôi tin tưởng Nhung tuyệt đối.
Có đợt tôi phải về quê ba tuần do dự đám tang của bà nội. Mặc dù không muốn xa Nhung nhưng người bà yêu quý đã ra đi cần tôi về đưa tiễn. Ba tuần ấy quả thật dài đằng đẵng, tôi chìm trong đau buồn vì tiếc thương nên cũng không liên lạc gì với bạn gái. Tôi nghĩ cô ấy chắc sẽ thông cảm bởi tâm trạng tôi chỉ muốn yên tĩnh. Game hay gì đó lúc này hoàn toàn không thể tạo hứng thú cho tôi. Sau khi cảm thấy ổn định lại đôi chút thì tôi quay trở lại về cuộc sống cũ và hào hứng tìm gặp Nhung.
Thế nhưng trái với suy nghĩ Nhung sẽ chào đón tôi nồng nhiệt cùng cái ôm thật chặt thì cô ấy lại tỏ ra thờ ơ khi gặp tôi. Sau vài lời hỏi thăm có lệ thì Nhung kêu bận phải về nhà. Tôi cho rằng Nhung giận vì ba tuần không liên lạc nên vội gọi điện thoại đến nhà cô ấy để xin lỗi. Mẹ Nhung nhấc máy và nói Nhung đang bận không thể nghe được. Tôi hỏi bác gái là Nhung đang làm gì thì bác ấy bảo thấy nó cắm cúi vào máy tính chơi game suốt ngày. Lúc đó lòng của tôi bỗng nhiên chùng xuống. Hoá ra game quan trọng hơn tôi hay sao? Thế nhưng câu trả lời cuối cùng lại có vẻ hơi khác so với tưởng tượng.
Thời gian sau đó Nhung không còn chủ động rủ tôi chơi game nữa. Lúc nào tôi online cũng thấy cô ấy đang trong trận hoặc vừa offline. Tôi tự an ủi là vài bữa nữa mọi thứ sẽ ổn. Chủ nhật tôi không thông báo trước mà mua một bó hoa đến nhà bạn gái tính tạo sự bất ngờ. Khi tôi mới đến đầu hẻm thì thấy Nhung cười nói đi ra khỏi cửa cổng, mặc bộ váy xinh xắn và trèo lên xe của một tên con trai lạ hoắc. Tôi vội núp vào trong góc để tránh hai người nhìn thấy. Tôi không dám đối diện trực tiếp sợ phải khám phá ra điều làm trái tim đau đớn. Khi Nhung và bạn đi khỏi con đường, tôi vội chạy ra bấm chuông cửa. Mẹ cô ấy có nhà và khi thấy tôi thì vội nói “Nhung vừa ra ngoài. Thế hai đứa không đụng mặt nhau à? Dạo này thấy nó hay hẹn bạn đi chơi mà bác chẳng biết nó có bạn thân hồi nào”.
Tôi về nhà trong trạng thái đờ đẫn, tay run rẩy nhắn tin cho Nhung nói rằng tôi thấy cô ấy đi cùng một thằng con trai lạ măt. Sau một thời gian chờ đợi cuối cùng Nhung cũng trả lời lại. “Anh không nhìn nhầm đâu. Đây là bạn em mới quen qua game. Em không muốn giải thích nhiều anh muốn hiểu sao cũng được. Mình chia tay đi”.
Thế đấy, từ một đứa tự tin mình hơn được khối thằng con trai khác thì tôi chưa kịp hả hê lâu đã phải nhận trái đắng. Nó xảy ra quá nhanh, chỉ trong thời gian ngắn khiến tôi ngỡ ngàng. Tôi hối hận vì đã dạy Nhung chơi game, vì đã lơ là bỏ mặc cô ấy. Thế nhưng có những khi hối hận cũng chỉ là một điều vô nghĩa khi con người vẫn phải trải qua những đau đớn do tự mình gây ra.