Một tâm sự của một nữ game thủ gửi về cho XemGame bọn mình. Câu chuyện này khá dài, có phần lủng củng. Nhưng bản thân của mình thì nghĩ rằng, các bạn nên bỏ vài phút để xem lấy. Nhất là mấy bạn đang yêu nhé.
Tôi không biết mở lời cho chính câu chuyện này như thế nào. Đây là những lời nói của bản thân tôi, về cái khoảng thời gian lúc rất nhiều năm trước. Đồng thời, tôi nghĩ là nếu những ai đang yêu xa, thì hãy nghe lấy câu chuyện của tôi vào lúc này.
Tôi là một 9x đời đầu tiên, còn anh ấy, là một chàng trai hơn tôi được vài tuổi. Đồng thời, tôi là một đứa con gái rất mê chơi game, và điều đó không có gì là xấu khi bản thân của bạn đã có công việc ổn định cho bản thân. Và có lẽ mọi người chắc là cũng đoán được điều gì rồi chứ nhỉ ? Anh ấy cũng như tôi, cũng là một người thích chơi game. Với những game thủ yêu thích dòng game moba, thì không còn lạ lẫm gì với tựa game Liên Minh Huyền Thoại này. Đó cũng là “nơi” mà chúng tôi đã gặp nhau.
Tôi vẫn nhớ, cái lúc mà cả hai làm quen, đó là khi bạn của tôi mời chúng tôi vào trong chung một phòng cctalk. Nhưng, tôi chẳng phải streamer hay caster gì cả, cctalk với chúng tôi nó chỉ là một nơi để có thể dễ dàng giao tiếp hơn thôi.
Như các bạn biết đấy, con gái đánh Liên Minh Huyền Thoại thì hiếm có ai mà chơi tốt cả, tôi khẳng định điều đó luôn, bản thân tôi cũng thế mà thôi. Anh ấy thì lại khác. Và ấn tượng đầu tiên của tôi về anh ấy không phải là một game thủ chơi hay gì đâu, ấn tượng của tôi về chàng trai này là chỉ có việc, tôi nghe tiếng nói của anh ta hệ thống room chat này và cứ ngỡ rằng đây là một đứa con gái ấy chứ. Giọng đàn ông cái gì mà nhỏ thế không biết.
Anh ấy còn là một người khá thú vị nữa, cái lần đó mặc dù ở trong cùng một phòng chat, nhưng thật sự để phân biệt được từng người thì không dễ chút nào. Thế là, tôi buộc miệng nói ra suy nghĩ về cái giọng của anh ấy. Anh ấy không hề tỏ ra cáu gắt, mà ngược lại còn cười vì điều đó.
Sau lần chơi đó, là anh ta đã chủ động kết bạn để liên lạc với tôi. Lúc đó vẫn chưa có gì cả, vẫn chỉ là kết bạn để chơi chung mà thôi. Ít nhất với tôi đó là như thế, con gái không quá khó để nhận ra một ai đó đang theo đuổi mình. Cái khoảng thời gian để cả hai gặp, rồi yêu nhau đó là một khoảng thời gian dài và thú vị. Tôi sẽ không kể nhiều về chuyện đó đâu, nó khiến các bạn mất thời gian khá nhiều để đọc lấy, tôi sẽ bỏ hẳn nó qua một bên nhé !
Một thời gian sau đó, chúng tôi yêu nhau từ chính tựa game này. Anh ấy vì công việc, đã đi nước ngoài một thời gian, chúng tôi chỉ có thể liên lạc với nhau qua mạng internet, skype và facebook mà thôi. Cả hai người bọn tôi vẫn giữ thói quen chơi game chung với nhau, nhưng vì vị trí địa lý, cả hai không cùng chung một múi giờ. Nếu tôi là buổi sáng, thì anh ấy là buổi tối, và ngược lại. Thế nên, chúng tôi chỉ có thể nói chuyện và chơi cùng với nhau vào mỗi tối.
Bản chất của công việc khác nhau, vì đang làm chủ của cả hai hệ thống kinh doanh internet, tôi hoàn toàn có thể ngủ bù vào mỗi sáng, chỉ để dành thời gian rãnh ở mỗi tối trò chuyện với anh. Và đương nhiên, tôi và anh ấy cũng luôn có những trận đấu khi cả hai chơi cùng với nhau nữa, là game thủ cơ mà.
Chúng tôi chưa hề có một sự bất đồng nào về cuộc sống, về suy nghĩ của cả hai. Nhưng, nghe có vẻ buồn cười thì chúng tôi rất thường xuyên cãi vả với nhau. Và mỗi lần như vậy, cũng do những trận đánh cùng nhau mà thôi.
Khoảng cách địa lí hoàn toàn không phải là lí do mà chúng tôi khiến chúng tôi tranh cãi thường xuyên. Tôi khẳng định về điều ấy. Chính sở thích chơi game, và cái tựa game Liên Minh Huyền Thoại này cho chúng tôi cơ hội gặp gỡ nhau. Nhưng cũng chính nó đang dẫn lối khiến chúng tôi đi vào ngõ cụt nếu chúng tôi vẫn chưa nhận ra điều này.
Những cách lên đồ, hay những lần tôi làm tạ, hoặc rất nhiều lần như vậy. Cãi nhau vì game, chính xác thì anh ấy khá trẻ con đấy, và tôi cũng chẳng khác anh ấy là bao, cả hai cũng trẻ con hết. Và mỗi lần như vậy, đều có những khoảng thời gian chúng tôi không thèm nói chuyện với nhau, không liên lạc với nhau. Nhưng rồi, lại chính sau những lần im lăng và cãi vả đó, đã khiến chúng tôi hiểu nhau hơn nhiều.
Lần gần nhất khi chúng tôi bất đồng ý kiến, anh ấy đã quyết định rằng bỏ hẳn thói quen chơi cùng tôi vào mỗi tối, đồng thời sẽ cố gắng xử lý công việc nhanh hơn để có thể trở về đây. Chúng tôi dành hẳn thời gian này, để nói chuyện với nhau hơn là cùng nhau chiến đấu ở bản đồ Summoner’s Rift lần nữa.
Tôi rất cảm ơn, khi chính cái tựa game này đã đưa chúng tôi đến với nhau, nhưng có lẽ rằng tôi sẽ không cho nó cơ hội dẫn tôi và anh ấy xa nhau. Chia tay vì game là cái lí do lãng xẹt nhất mà tôi có thể nghe được.
Nếu để tôi nói lên cảm xúc về Liên Minh Huyền Thoại, thì cũng có thể là cảm ơn nó, vì những thứ nó cho tôi. Tôi vẫn nhớ về cảm xúc của mỗi trận chiến căng thẳng, những pha giao tranh kịch tính, hay đến những lần tôi ngã xuống đến nỗi không đếm được, và đến lúc này, tôi đã chẳng còn là một game thủ của nó nữa.
Trước đó, Liên Minh Huyền Thoại là một tựa game khiến tôi phải vào mỗi ngày. Nhưng giờ thì chẳng còn điều đó. Với các bạn, bản thân của bạn, có thể chưa từng, hoặc cũng có thể là đã từng cãi nhau với một ai đó vì nó chưa ? Nếu như nó xảy ra, trước khi có bất đồng ý kiến gì đó, thì hãy nghĩ đến việc rằng “Đây chỉ là một tựa game để giải trí, thì làm quái gì phải suy nghĩ nhiều về nó nhỉ ?”
Câu chuyện này là cảm xúc thật của một độc giả gửi lại bọn mình. Không hề có chút hư cấu gì nhé (>___<)