Tôi và cô bạn gái 4k3 MMR
-Phần 1-
Tác giả: Nhà văn đi mid
Câu chuyện bắt đầu vào một buổi chiều “ngập hành” tháng 8. Như mọi buổi chiều bình thường, đi làm về là mình tấp ngay vào tiệm net quen thuộc để tiếp tục theo đuổi ước mơ chinh phục TI69. Không phải là mình không thể chơi ở nhà, mà là vì mình không thích cái cảm giác ngồi một mình cô đơn trong phòng. Thế nên cứ 5h chiều, mình lại cùng nửa gói Jet và chai Number One phiêu lưu trên chặng đường 3k MMR đầy những người bạn Pinoy ưa trashtalk, lel.
Nếu không nhớ lầm thì game đầu tiên hôm đó mình cầm Shadow Fiend tiêu diệt toàn bộ đội bạn một cách không thương tiếc. Bước vào game 2 với cảm giác rất 2EZ4RTZ, thế *** nào lại random ra con Io sida (kể cả hiện tại mình cầm Io chỉ tầm 8 trận mà tạch cmn 6). Thế là mình liên tục dive trong suốt 20p đầu, feed cmn 0-7. Mấy anh bạn Pinoy và Magay được dịp “putang ina” với “sohai”, khi mình “đứt dây” với Tiny trước lúc tp vào Roshan và bị Ursa tát không thương tiếc. Mất hết hi vọng, mình buông chuột dựa vào ghế, thở dài. Bỗng mình ngửi mùi nước hoa từ đằng sau ghế, theo phản xạ, mình quay đầu ra phía sau. Oh my Zues, một con nhỏ xinh vk* đang đứng xem mình chơi. Nó mặc một chiếc váy ngắn đằng sau cái áo khoát Jeans, và nhoẻn miệng cường với mình. Mình quay lại màn hình, nhìn vào bảng K/D/A hiển thị 0/8/4 kia và nhủ rằng đây chỉ là ảo giác vì ăn hành quá nhiều. Nhưng là thật các bạn ạ, thật đến “căng tròn” luôn. Nó hỏi:
– Anh không biết chơi Io hả? (Đệt, ẻm biết chơi Dota)
– Biết chứ sao không! – mình giả vờ
Máu sĩ diện đã nổi lên, mình quyết định phải chứng tỏ cho ẻm thấy. Mình kêu gọi các đồng đội pinoy “lets push, im back”, “this is my time”. Sau đó game diễn ra vô cùng dữ dội, và kết thúc game mình… feed 17 mạng, các đồng đội đã dùng tất cả mọi từ ngữ “ca ngợi” bằng 3 thứ tiếng cho mình.Mình thở dài, quay lại và thú nhận:
– Haizz, lần thứ 3 trong đời anh cầm Io đó!
– Hihi, lên dagon là hiểu rồi! – nó cười
Rồi nó mở máy kế bên mình và kéo ghế ngồi. Nó hỏi:
– Anh chơi lâu chưa?
– Hai tiếng!
– Ý em hỏi là chơi Dota đó?
– 6 năm Dota và 1 năm Dota 2!
– Vậy mà không biết chơi Io
– Anh không thích con đó T.T
– Chứ anh thích con gì?
– SF, Puck, Pudge, QoP, DK…
– Toàn mấy con khó chơi! Em chỉ chơi mấy con dễ dễ như Io, CM, DR thôi!
– Em chơi Dota lâu chưa?
– Mới có 8 tháng thôi T.T
– Noob – mình chọc
Nó mở máy kế bên rồi mở Steam của nó lên cho mình xem (tiện thể mình thấy được tên nó luôn: Bảo Trân). Friend của nó nhiều bạn thiệt (chắc toàn thanh niên xếp hàng chờ support đây ). Chưa gì là thấy hàng đống invite rồi. Tới lúc nhìn điểm Party Rank của nó tới 4417, mình giật cmn mình (cơ mà Solo tầm 2k4 thôi). Rồi hai đứa party find match. Nhìn con gái thế thôi chứ đánh hổ báo lắm luôn, cầm CM băng trụ liên tục. Mỗi lần bị rape là nó nhăn mặt, nhìn đáng yêu kinh khủng. Hai game đầu mình đánh khá tốt nên ez win, tới game thứ 3 hai đứa mình bị rape hard. Nhìn mấy anh bạn pinoy sỉ vả nó xối xả thấy cũng tội. Nó im im cười trừ như không có gì, nhưng mình thì cay cú. Thế là mình bật auto rage lên, gõ phím liên tục, dùng hết vốn tiếng Anh ít ỏi của mình để bảo vệ người đẹp. Tới lúc này thì ẻm nhìn mình cười cười, rồi tham gia chung luôn. Ẻm trashtalk còn kinh hơn cả mình, cơ mà đã đẹp thì có talk dirty cũng cá tính. Mấy thằng peenoise lúc này có vẻ đã cạn ngôn từ và mỏi tay nên im luôn. Đội bạn tràn vào đập tới tận throne chỉ có mình với ẻm def (thật ra mình muốn throw, nhưng phải thể hiện với ẻm tinh thần “never giveup”)
Xong trận ẻm thoát game rồi kêu phải về sớm, ẻm còn kêu mình add friend facebook hôm nào party tiếp. Sau khi ẻm về thì mình như vừa tỉnh khỏi cơn ru ngủ của Naga. Cảm giác thật là Yomost!
Đã lâu nên mình cũng quên luôn cái cảm giác này rồi. Hai năm qua chỉ có đi làm rồi về Dota, chẳng có gì khiến mình thích thú ở thế giới bên ngoài. Suốt ngày lẻ loi một mình từ công ty tới tiệm net, mình chẳng để ý rằng mình cần một ai đó giúp mình bám víu lấy cuộc sống bên ngoài màn hình. Phải chăng một ai đó là em?
(Còn tiếp)
*Tìm hiểu thêm về “Tôi và cô bạn gái 4k3 MMR” tại www.facebook.com/nhavandiMiD