Cuộc hành trình của Ezreal
Phần 1 -> 13 xem tại đây
-Chap 14-
All i know now, it the wind by my side!
“Ở phần trước một mình Ezreal đã một mình cân 5 tướng Noxus và hốt pen… đùa đấy! ^^.”
Trời chuyển thu tháng chín, đem lại không khí thật êm dịu và yên bình biết bao. Có lẽ năm nay Demacia chẳng cảm nhận được cái không khí bình dị này đâu, Noxus đã đưa họ vào cuộc chiến. Những người dân hiền lành ưa chuộng hòa bình ấy bất đắc dĩ phải kháng chiến. Có lẽ những kẻ có dã tâm đứng bên ngoài đã chán ngắt cái chiến tranh lạnh kéo dài cả thập kỉ qua, chúng đã gián tiếp châm ngòi cho cuộc chiến bằng cách viện trợ mọi mặt cho Noxus. Vì thế mà chẳng mấy chốc Noxus trở thành cái kho vũ khí đạn dược lớn nhất Valoran, dĩ nhiên là với số vũ khí ấy Noxus sẽ trả thù Demacia….
Bỏ qua nhưng bon chen tranh chấp giữa hai đất nước, vẫn có những con người tìm sự yên bình giản dị và cái gọi là công lí.
Nằm bên ngoài Demacia, những cánh rừng chuyển dần màu vàng pha lẫn chút sắc huyết được nhuộm bởi những tán là cây. Ánh nắng mát dịu tô điểm thêm cho khu rừng, đứng trước khung cảnh yên bình đến lặng người ấy. Một kiếm sĩ lang thang quyết định dừng chân dưới một bóng cây vàng đã đỏ đi quá nửa, hạ người xuống phiến đã Yasuo khẽ nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Sự yên bình mà anh ta kiếm tìm bấy lâu nay như đang hiện ra trước mắt. Yasuo muốn tận hưởng nó thật trọn vẹn, khẽ rút chiếc hồ lô đựng rượu của mình. Nhẹ uống một hơi rồi tiếng à ra như muốn hãm bớt vị cay, vị cay ấy như cuộc đời hắn vậy. Hắn như muốn bỏ hết đi quá khứ của mình cho nó cuốn trôi theo dòng nước cay xè đắng họng ấy. Yasuo cố gắng thưởng thức cho mình cảnh vật tuyệt trần trước mắt cùng bình rượu của mình nhưng hắn chẳng thể nào tập trung được, kẻ kiếm sĩ lạc lõng ấy đã biết có kẻ lẽo đẽo theo sau mình. Hắn luôn ẩn lấp một cánh khéo léo theo sát Yasuo, nhưng sự kín đáo ấy chẳng thể qua mặt cậu. Yasuo không muốn ra tay nữa, bàn tay anh ta nhuốm máu đủ rồi đặc biệt trước một khung cảnh bình yên này. Yasuo nhắm mắt khẽ thở dài một hơi rồi cầm lấy thanh kiếm của mình để qua một bên như ám hiệu cho kẻ đang ẩn giật kia là mình sẽ không ra tay.
– Kẻ nào đã phái ngươi theo dõi ta vậy?
Kẻ kia vẫn im lặng không chút động tĩnh, có lẽ hắn nghĩ Yasuo chỉ đoán bâng quơ. Yasuo hơi nhếch mép cười khi thấy hắn im lặng đề phòng với mình mặc dù đã để thanh kiếm qua một bên.
– Đừng lo, ta sẽ không ra tay đâu. Hãy mau ra mặt đi.
Lần này thì những lời nói của Yasuo mới có tác dụng, hắn từ từ bước ra khỏi bụi cây, phủi một vài chiếc lá vẫn còn đang vương lại trên người.
– Ngươi đã biết ta theo sau ngươi?
Rengar từ từ bước ra cùng câu nói của mình, hay tay Rengar vẫn thủ hai thanh đoản kiếm sắc bén.
– Đúng vậy. Ta biết ngươi theo sau ta từ khi đi qua thành Demacia.
Yasuo không quay lại để xem kẻ đang đứng phía sau mình xem kẻ đang đứng sau mình như thế nào mà vẫn nhìn hướng xa xăm nơi những ngọn núi trải dài bất tận.
– Vậy sao ngươi không ra tay?
Rengar cất hai thanh đoàn kiếm của mình đi nhưng vẫn giữ khoảng cách với Yasuo, vài câu nói đó không đủ để chứng minh Yasuo an toàn.
– Thế sao ngươi không ra tay?
Yasuo hỏi lại Rengar. Cả hai đều hiểu tại sao nhưng họ chỉ đang thăm dò lẫn nhau.
– Tấn công một kẻ mà mình không biết rõ. Sẽ là một sự ngu ngốc…
– Đúng vậy. Dù sao ta cũng không có thù gì với ngươi. Tại sao ngươi không cùng ta nhâm nhi chút tửu và thưởng cảnh nơi đây?
Chuyển trang để xem thêm