Mái tóc bạc trắng tựa như mây trời. Đôi môi không đỏ mọng nhưng tràn đầy sự quyến rũ. Cái nhìn sâu thẳm từ đôi mắt của cô ấy, mặc dù đã cố che đi mọi thứ đằng sau tấm áo choàng rách nát kia, nhưng dường như cô luôn thu lại mọi cái nhìn từ người khác.
Trước khi đọc truyện mời các bạn đọc qua 2 phụ chương dưới đây để có thể hiểu thêm những tình tiết trong câu truyện “Hành trình của ngọn gió”
Rảo bước trên từng con phố lát gạch ngay tại Ionia, và người bạn đồng hành của cô, là chàng kiếm sĩ bị truy nã khắp tại quốc đảo xinh đẹp này, anh ta tên là Yasuo.
Từng là một kiếm sĩ lẫy lừng, nhưng số phận trớ trêu không chỉ khiến cho thanh danh của anh bị hủy hoại hoàn toàn, mà còn khiến Yasuo phải vất vả trốn tránh sau những lần truy sát. Phải đối mặt với những tình huống nguy hiểm tột cùng, phải ra tay với những người vô tội chỉ nhận lệnh từ cấp trên, hay thậm chí đó là đồng đội xưa cũ của mình. Nhưng người cuối cùng ngã xuống dưới lưỡi kiếm của Yasuo, đó lại là người thân duy nhất của anh, và lần đó anh không có quyền lựa chọn bỏ trốn.
Khi Yone chết đi, cũng như rằng anh càng phải tồn tại để đưa sự thật ra ánh sáng, Yasuo thề trên những giọt nước mắt nóng hổi bấy giờ sẽ đưa kẻ khiến anh ra nông nỗi này trả giá. Tuy nhiên, khi mà mọi thứ như được sắp đặt từ rất lâu, cô gái mang tên Riven đã vô tình phải là người chứng kiến trận đấu của Yasuo cùng Yone. Thế nhưng, Yone không phải là một kẻ vô dụng, trong trận đấu tay đôi đó, anh không hề có ý muốn giết chết Yasuo, bởi chưa một người anh trai nào lại muốn ra tay với đứa em của mình cả. Anh ta nhận ra mọi thứ, nhận ra Riven, và nhận ra sự thật. Chỉ có điều là Yone không nói ra điều đó, mà lại muốn Riven trở thành kẻ dẫn lối cho Yasuo.
“Một kiếm sĩ giỏi nhất không phải là kẻ có thể chém đứt mọi thứ, kiếm sĩ giỏi nhất là kẻ có thể chém đứt cả những thứ không thể nhìn ra được. Anh ta có thể chém đi cả sự hận thù, lòng đố kỵ, và hàn gắn những thứ tốt đẹp từ lưỡi kiếm lạnh lẽo kia…”
Lời khuyên đó từ Yone không chỉ dành riêng cho Yasuo, hay chỉ riêng cho Riven, mà đó là những lời giáo huấn từ một người đã khuất. Ông là người mà Riven đã ra tay sát hại khi còn trong hàng ngũ của Noxus, ngài cũng như một người cha với Yasuo. Lời khuyên đó ông dùng để giáo huấn cho mọi kiếm sĩ được ông dạy dỗ, nhưng giờ đấy nó thích hợp cho hai kẻ lạc lối này hơn tất cả. Riven là người đã giác ngộ, cô đào ngũ khỏi Noxus và lang thang trên đất nước Ionia chỉ hòng tìm lấy cho mình một câu trả lời, hay đơn giản là một lý do để cô thanh thản tận sâu trong tâm hồn của mình. Còn Yasuo, anh dường như chỉ còn một lý do duy nhất để tồn tại, đó là giết chết kẻ đã gây ra mọi thứ với bản thân anh. Điều đó cũng như cái vũng lầy dần kéo anh vào hố sâu của bóng tối, càng cố vùng vẫy để chống lại mọi thứ, thì Yasuo càng không thể thoát ra được. Riven có thể nói ra điều đó bây giờ, nhưng không ai dám khẳng định rằng khi cô không còn nữa, thì sự thù hận của Yasuo sẽ tan biến đi, hoặc sai lầm sẽ dần nối tiếp sai lầm khác. Nếu như ví rằng anh là một kẻ mò mẫm trong bóng tối, thì cô càng phải tồn tại tiếp tục để làm ánh đèn soi sáng cho anh, cô chỉ có thể dừng lại khi chắc chắn rằng hạt giống của sự thanh thản đã nở rộ trong trái tim của Yasuo.
Trở lại với đường phố Ionia bấy giờ, mặc dù cô là bạn đồng hành cùng với anh, nhưng lúc nào Yasuo cũng giữ một khoảng cách nhất định với hai người. Nếu không phải vì di ngôn của anh Yone, anh nhất quyết sẽ không đi cùng với Riven bao giờ cả. Giác quan nhạy bén của Yasuo đã phát hiện ra điều bất thường, anh bất ngờ kéo tay Riven bước thật nhanh vào một con hẻm. Nhìn có vẻ như cả hai đang bước đi thôi, thế nhưng một sải chân đã như một người bình thường đang chạy. Chẳng mấy chốc, hộ đi vào một con hẻm rồi mất dạng. Lúc này, bóng dáng của những kẻ theo đuôi cũng đuổi theo cả hai, nhưng bọn chúng không hề nhận ra rằng Riven cùng với Yasuo đã nhanh chóng nhảy lên trên mái nhà ở ngay đấy mà quan sát chúng.
– Bọn họ nhận ra ta nhanh thật đấy. Kể cả cô nữa, đừng như thể muốn cả thế giới phải ngắm nhìn mình nữa đi. Hãy thay một bộ phục trang khác, hãy theo ta và thay đổi đôi chút nào !
– Đó chẳng phải là lý do mà anh và tôi trở vào trong đây sao ?
– Một trong những lý do thôi.
Yasuo vừa dứt câu, đã nhảy đáp xuống đất nhẹ nhàng. Còn Riven phải đợi anh đi được vài bước rồi mới đuổi theo. Dừng chân trước một tiệm giáp phục, anh dúi vào tay của tên thợ rèn một mảnh vàng nguyên chất :
– Đủ để một bộ giáp cho cô gái kia chứ ?
– Không thành vấn đề – hắn tỏ ra vô cùng niềm nở – đi nào, ở đây có nhiều thứ khiến cả hai phải ngạc nhiên đấy !
Dẫn cả hai tận vào sâu bên trong, hàng loạt những bộ giáp sặc sỡ không kém phần bắt mắt. Tay thợ rèn nói đủ điều về nguồn gốc của những thứ này, kể cả những nơi ở tận đâu đâu, thế nhưng cô vẫn chỉ chú ý vào một thứ được treo ở góc cuối căn phòng.
– Tôi có thể xem qua thứ này chứ ?
– Không, không. Nó chỉ là một thứ đồ cũ kĩ và chẳng đáng là bao với số tiền mà bạn của cô gửi gắm cho ta đâu, hãy bỏ qua nó đi nào.
Mặc cho những lời giải thích, thì Yasuo vẫn giữ nguyên cái vẻ lạnh lùng của mình. Dường như rằng anh ta cũng nhận ra món đồ kia ẩn chứa cái gì đó bên trong rồi. Riven thì nhận ra nó sớm nhất, bởi thanh kiếm của cô cũng như bộ giáp kia chúng đều có chung một vật liệu làm nên, những viên đá cổ ngữ đen. Như đã nói, thì chúng có sinh mạng cho riêng mình, và biết lựa chọn người chủ xứng đáng của nó, chỉ những kẻ có thực lực mới có thể có được sức mạnh từ chúng mà thôi. Bộ giáp mà Riven lựa chọn cũng thế, nó được thiết kế với kết cấu thay đổi theo mọi bộ dạng cơ thể, tên chủ tiệm rèn không bán được cái vật này bởi những kẻ tầm thường thì làm sao có thể làm chủ được sức mạnh của đá cổ ngữ đen. Cô được chỉ dẫn vào căn phòng riêng biệt để thay ra bộ y phục bẩn thỉu, bộ giáp như được chế tạo gia công cho riêng cô, tự động thay đổi kết cấu để ôm lấy bộ ngực đầy đặn, vừa khít với thân hình nhỏ nhắn của Riven. Cả tên thợ rèn này cũng ngạc nhiên với sự thay đổi kia, nhưng khi mà nhận ra sự đặc biệt của nó, thì trước đó hắn đã nghĩ thứ này chỉ là một món đồ vớ vẩn nào đó mà nhường nó cho cô mất rồi.
Chuyển trang để xem thêm