Tiếp máy dập kim loại cứ vang lên từng hồi. Mùi hóa chất cứ bốc lên nghi ngút ngay tại xưởng chế tạo của Viktor.
Một trong những kẻ đứng đầu về công nghệ ma kỹ, Viktor không giấu được cái vẻ phấn khởi khi chính quyền Noxus gửi cho hắn một cơ thể còn nguyên vẹn. Trên hết là, kẻ này còn sống. Không ai khác, cao thủ kiếm thuật này là Yasuo.
>> Trọn bộ Hành trình của ngọn gió
Những âm thanh cứ vang rền, như muốn cảnh báo cho anh nên tỉnh dậy ngay vào lúc này. Dưới ánh mắt mơ màng, và cái cảm giác khó chịu khi đầu óc cứ quay cuồng lên. Viktor vẫn chưa nhận ra được rằng bản thân của Yasuo đã dần lấy lại ý thức. Anh nhận ra, nơi mà mình đang ở đây thật không an toàn chút nào cả. Nhưng, có vẻ như cả cái lý do anh có mặt tại đây vào thời điểm này, Yasuo cũng chẳng nhớ nổi. Phía sau gáy anh vẫn còn đâu âm ỉ.
Trốn thoát. Suy nghĩ bây giờ của Yasuo chỉ còn được như thế mà thôi. Những bước chân nặng trĩu của Viktor đang tiến tới ngày một gần, và cánh tay máy của hắn vẫn giữ khư khư cái ống tiêm. Chắc chắn một điều là cái thứ màu xanh trong đó chẳng có gì tốt đẹp cả. Chờ đến khi, Viktor đã cạnh giường, hắn vẫn chưa biết được rằng anh đã lấy lại được ý thức. Mũi kim đã nhỏ được vài giọt ra bên ngoài, ngay khi nó tiến đến gần bắp tay trái của anh, một đòn đấm nhanh như cắt từ tay phải khiến cho Viktor cũng chẳng ngờ đến, đã bật lùi về sau. Chẳng có nhiều lực sát thương, nhưng mức độ bất ngờ và lực từ đòn vừa rồi đủ để chấn động bộ não ẩn sau lớp giáp sắt của hắn. Nhân cơ hội này, Yasuo lăn người hẳn qua một bên và gắng gượng chạy đi thật nhanh. Tuy đã lấy lại ý thức, nhưng cơ thể vẫn còn chưa hoạt động được như bình thường. Thời gian mà Viktor lấy lại được tầm nhìn, hắn đã không còn thấy Yasuo ở nơi đâu vào lúc này. Anh chưa thể trốn thoát khỏi viện nghiên cứu của hắn, chỉ là tạm thời lẩn trốn ở một góc nào đó mà thôi. Tiếng chuông báo động vang lên inh ỏi, và tiếng cười man rợ của Viktor như đánh vào tinh thần của chàng kiếm sĩ :
“Cứ chạy đi. Rồi tao sẽ tìm được mày sớm thôi… Một kẻ tàn phế cùng với thanh kiếm tràn ngập sát ý, suy nghĩ của một tên ngồng cuồng dám chiến đấu chống lại cả Noxus, thật vọng tưởng…”
Những lời nói này, đã phần nào khiến anh nhớ lại mọi thứ. Đúng rồi, trước khi rời Ionia, Yasuo có cầm theo một thanh ma kiếm bên người. Muốn chiến đấu để trốn thoát, trước tiên phải có vũ khí trong tay. Yasuo hít một hơi sâu, rồi nín thở lại ngay sau đó. Anh nhắm mắt lại, để có thể cảm nhận dễ dàng không gian xung quanh lúc này. Nghe rõ mồn một từng tiếng tim đập vào lúc này, cũng như từng tiếng bánh răng đang chuyển động tại đây. Hồn kiếm. Yasuo vẫn nhớ như in lời dạy từ người anh trai đã khuất. Bất kỳ thanh kiếm nào, khi đã đủ linh lực, thì nó sẽ có linh hồn ẩn bên trong. Thanh kiếm ma này, một phần nào đó, anh đã có thể làm chủ được nó. Và việc tìm thấy thanh kiếm, cũng liên quan đến vấn đề sống còn của bản thân. Cứ nhắm đôi mắt lại, và nhìn theo tia sáng nhỏ trước mắt. Từng bước chân chậm rãi, anh càng lúc càng đến gần với thanh Yoummu.
Đột ngột, Yasuo nhảy bắn người về sau, thoát chết trong gang tấc. Tia laze hủy diệt từ cánh tay máy của Viktor vừa cắt đôi mảnh thép ngay dưới chân anh. Tiếng cười của hắn vang vọng khắp phòng thì nghiệm.
“Kiếm sĩ mà không có kiếm, khác nào cua mất càng. Hãy ngoan ngoãn, tao sẽ ban cho mày một sinh mạng mới. Cơ thể tàn phế và cánh tay đã mất kia, không khiến mày khá hơn được đâu. Chống cự, chỉ là điều vô ích mà thôi.”
“Để rồi, ta có còn là chính ta không ?” – Yasuo cũng ôm trán mà bật cười – “Muốn ta trở nên như ngươi ? Một kẻ chẳng có cảm xúc thế kia. Thậm chí, ngươi còn không có nỗi một trái tim con người. Giữa lồng ngực đấy, ngoài những bánh răng ra, ngươi còn lại thứ gì để có thể xem là con người ?”
Chuyển trang để xem thêm