Bầu trời đêm cũng chuyển mình tại Ionia, những giọt mưa cũng bắt đầu nặng hạt. Cái vóc dáng nhỏ bé của Riven bỏ chạy thục mạng trong đêm, trước mặt đã là một ngôi đền cổ kính nào đó. Gánh vác cả Yasuo trên vai, nhưng cô chưa hề than vãn một lời nào cả.
Sau khi trận chiến với người kiếm khách kia, cô đã xử lý hầu hết các vết thương trên cơ thể anh trước khi cô đưa anh tìm một nơi tá túc. Việc chạy nhiều giờ liên tục như vậy, cô chỉ mong có thể tìm được một nơi thanh tịnh nào đó để anh có thể mau chóng hồi phục.
Đã đến được ngôi đền theo ánh sáng nhỏ nhoi từ ngọn đuốc trước cửa, Riven liên tục vỗ vào cánh cửa cho đến khi có ai đó xuất hiện ở đây. Nhưng cũng chẳng lâu, thì cánh cửa gỗ to lớn kia cũng đã mở ra chậm rãi, kèm theo sự xuất hiện của một cô gái cũng có màu tóc trắng xóa như mình. Không giấu nổi sự ngạc nhiên khi nhìn thấy Riven đang cõng lấy một người đàn ông đầy thương tích, cô gái đó đánh rơi cả cái đèn dầu trên tay xuống đất. Riven thì trố mắt nhìn lấy cô gái, còn cô ta thở phào để lấy lại bình tĩnh, rồi mới rút ngọn đuốc trước cửa mà thay thế cây đèn đầu vừa rồi.
– Xin lỗi, chỉ là… tôi khá vụng về. Trời cũng khuya, và mưa cũng chưa ngớt. Cô sẽ vào bên trong trước rồi mới nói chuyện chứ ? Ở đây luôn có những lữ khách như cô.
– Thế, ngoài tôi ra thì vẫn còn những kẻ khác như tôi bên trong ?
Để chắc chắn nơi đây là an toàn, Riven phải hỏi thật kỹ mọi thứ trước khi bước vào. Nếu vẫn có những kiếm khách khác, không loại trừ chúng sẽ dễ nhận ra được Yasuo. Anh ấy vẫn chưa tỉnh lại, và nếu như chiến đấu vào lúc này thật quá bất lợi.
– Hôm nay thì không, chắc hẳn cô là người cuối cùng rồi. Mau theo tôi nào, bạn của cô cũng cần phải nghỉ ngơi đấy chứ ?
Chỉ nói đến đó, cô gái kia thì lặng lẽ bước vào, còn Riven cũng đã quyết định phải tá túc ở đây. Bởi đúng như cô gái kia đã nói, Yasuo cần một nơi để nghỉ ngơi thật sự. Cô gái tóc trắng ở trong một ngôi đền giữa rừng, hẳn là ai cũng đoán được phần nào về cô gái này rồi nhỉ. Câu chuyện này diễn ra vào sau khi Noxus rút quân về từ cuộc chiến ở Ionia, và liên kết những nhân vật khác với nhau một cách tình cờ. Ví như lúc này, cô gái với bộ tóc trắng và nụ cười hiền hậu kia chính là Syndra. Nhưng vào thời gian này, Syndra chưa hề có được sức mạnh của bản thân mình. Thế nên mặc nhiên, cô ấy vẫn ở ngôi đền này như một cô gái bình thường mà thôi. Kẻ đã khiêu chiến với Yasuo, đó là Master Yi. Sau chiến tranh, ông gần như mang cái số phận thảm thương không kém ai cả. Phải đối diện với sự thật là tộc nhân cuối cùng của cổ thuật Wuju, đã có lần Master Yi dồn toàn bộ tâm trí vào sự hận thù, mong mỏi lấy đó làm động lực để đi đến đỉnh cao nhất kiếm thuật. Cho dù Master Yi có cố gắng như thế nào, thì cũng không bao giờ ông có thể cải thiện được từng nhát chém vung ra. Và ông đã giác ngộ, chỉ vì một con khỉ.
Tưởng như đùa, nhưng đó là sự thật. Nhờ vào cái con khỉ nhỏ đó, mà bản thân của Master Yi biết được, không thể dựa vào sự thù hận mà tồn tại, và nó đi ngược hoàn toàn với ý muốn của Wuju, những chiến binh bảo vệ công lý. Trước khi trở về làm một người gieo mầm hạt giống cho tương lai, và là cầu nối giữa Ionia với Demacia, ông đã chiến đấu cùng với Yasuo với lí do riêng của mình, một lời ủy thác từ người sư phụ quá cố của Yasuo. Hành động đó không hề có ý muốn hại lấy anh, bởi với một thiên tài bẩm sinh trong cả triệu người luyện được phong tuyệt kỹ, thì Master Yi vẫn không là gì cả, ông vẫn là kẻ bại trận hoàn toàn. Yasuo thua cuộc chiến này, không phải vì anh ta yếu kém, mà bởi vì lưỡi kiếm kia vẫn chưa thể chặt đứt đi sợi xích kìm hãm tâm trí của anh. Nếu cứ phải chiến đấu để tồn tại, hay bị dằn vặt bởi hành động hạ lấy anh trai của mình trước đó, đường kiếm của Yasuo sẽ chẳng bao giờ có thể gọi là hoàn hảo cả.
Trở về lúc này, khi ánh bình minh đã bừng tỉnh tại Ionia. Tỉnh dậy trong cái sự mơ màng, và đôi mắt vẫn nặng trĩu, cả cơ thể của Yasuo đang nằm ở một nơi khá thoải mái. Cố gắng nhúc nhích từng ngón tay, lay động cả cơ thể, anh nhìn thấy hình bóng của Riven đang bước về phía bản thân mình.
– Này, Riven, anh ta tỉnh dậy rồi đây !
Cô gái này phải thốt lên như vậy, bởi trước đó, Yasuo đã bất ngờ nắm chặt lấy tay của cô. Từ bên ngoài, Riven đã có mặt ngay lúc đó. Cô chạy tới thật nhanh và ôm chầm lấy anh như cả hai đã xa cách từ rất lâu rồi ấy chứ. Syndra cũng từ từ lẩn ra ngoài ngay sau đó, để cả hai người có một không gian riêng tư thoải mái hơn.
– Có một giấc mơ, và ta đã bị đuổi đi trong giấc mơ đấy.
– Anh đã ở đâu ?
Riven vừa nói, cô như nghẹn lại ở cổ. Còn Yasuo, anh cũng bất ngờ vì Riven vào lúc này, và đây cũng là lần đầu tiên, anh đã mỉm cười với cô. Nhẹ nhàng xoa lấy mái tóc còn vương lấy hương vị của gió, anh nhận ra cái mùi hương quen thuộc này. Cô đã cõng anh suốt cả cả ngày trời trên lưng, làm sao mà anh có thể quên được cái hương vị ấm áp này chứ.
– Yone đã không trách ta. Anh ấy, đã đuổi ta trở về lại thế giới này. Chỉ để gặp cô.
Chuyển trang để xem thêm