Bóng người thưa dần trên từng con hẻm nhỏ, và ánh trăng lại soi rọi từng lát gạch trên đường phố Ionia. Mặc cho những lần bị truy sát, hay thậm chí là xuýt chết dưới tay những kẻ săn tiền thưởng, thì trái tim của Yasuo vẫn luôn hướng về đất nước của mình. Tinh thần của Ionia, đã ngấm vào máu thịt của chàng kiếm khách lang thang.
>>Truyện dài LMHT: Hành trình của ngọn gió – Phần 1
>>Truyện dài LMHT: Hành trình của ngọn gió – Phần 2
>>Truyện dài LMHT: Hành trình của ngọn gió – Phần 3
>>Truyện dài LMHT: Hành trình của ngọn gió – Phần 4
>>Truyện dài LMHT: Hành trình của ngọn gió – Phần 5
Ngồi trên khung cửa sổ tại quán trọ ở một đường hẻm vắng người qua lại, Yasuo rất muốn cất lên một khúc nhạc bằng cây sáo trúc anh luôn mang bên người. Nhưng chắc chắn những việc làm không cần thiết như vậy, sẽ lại gây chú ý đến tất cả mà thôi. Cũng chẳng khó lắm, để Riven có thể nhận ra những tâm sự qua đôi mắt của anh. Cái mùi rượu thơm nức mũi từ ống tre nhỏ trên tay của Yasuo, anh mở nó ra và uống cạn chỉ trong một lần duy nhất. Thứ này đây, không có giá trị bằng thanh kiếm của anh trước đó, nhưng nó cũng là di vật của Yone tặng lại cho anh từ rất lâu, rượu ủ bên trong ống tre sẽ càng dễ say hơn theo năm tháng, nhưng mùi vị sẽ không bao giờ thay đổi. Một loại đồ uống được chế biến theo phương cách bí mật, và vô cùng quý giá. Ít nhất, là đối với Yasuo.
Riven sẽ chẳng hiểu được điều đó, cô chỉ nghĩ loại rượu này hơi đặc biệt với cái mùi thơm lan tỏa như vậy mà thôi. Cả cuống họng như nóng như lửa đốt, và hơi thở cũng nặng tình toát ra cái khí chất quê hương, chàng kiếm khách rơi lệ, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi. Nhìn ánh trăng, nghe tiếng gió, và ký ức của những người đã khuất ùa về, nào ai thấu hiểu. Tình huynh đệ sông cạn đá mòn, dẫu cái chết không thể dứt, chỉ trách do số phận đùa cợt cả hai anh em. Trên tay anh, vẫn là cây sáo trúc, nhưng lần này chẳng ai có thể cản Yasuo cất lên tiếng nhạc bi thương lần nữa. Ngoại trừ, Riven.
– Đủ rồi…
Cô vừa nói, đã giựt lấy cái nhạc cụ đó từ tay anh.
– Mau đưa đây.
Với chút hơi men ngấm vào da thịt, đôi mắt vô hồn nhìn về phía của cô. Tưởng chừng không có gì xảy ra, nhưng Riven lại sợ chính ánh mắt đấy của anh.
– Nếu tiếp tục, anh sẽ làm tất cả mọi người ở quanh chú ý hơn thôi. Sẽ ra sao nếu như ai đó vô tình nhận ra thân phận về anh ngay lúc nào ? Chẳng phải rằng, chuyện đó xảy ra thì mọi công sức bao lâu sẽ thành công cốc.
Anh bật dậy, và cả hai giằng co cây sáo trúc nhỏ. Yasuo không thể kiểm soát bản thân, trong lúc này đã đẩy cô ngã xuống đất.
– Thì kệ xác họ. Ra bao nhiêu, ta giết bấy nhiêu. Ta vẫn sẽ tồn tại, cho đến khi tìm thấy sự thật. Cái chết của sư phụ, và sự hi sinh của Yone sẽ không phải là vô ích…
Nói được vài lời, anh dừng lại với nhịp tim đập mạnh. Yasuo vẫn cố gắng kiểm soát lấy tâm trí của mình, và Riven vẫn chưa đứng dậy, cô chỉ cúi gằm mặt xuống. Anh nhận ra, có vẻ như vừa rồi, hành động của mình là hơi quá với cô.
– T-a chỉ…
– Anh luôn nghĩ rằng giết chóc sẽ đem lại cho anh sự thỏa mãn ?
Cô hỏi lấy, và Yasuo vẫn ngơ ngác chẳng thể đáp lại.
– Lưỡi kiếm của anh đã giết bao nhiêu người, anh có thể đếm được hay không ? Anh có người thân, họ chẳng lẽ không có hay sao ? Yone cũng đã gục ngã trước lưỡi kiếm của anh, và anh cảm thấy thể nào khi mất đi người thân của mình ? Tình thương dành cho ai đó, có thể là vô bờ bến. Nhưng nỗi đau tột cùng, thì ai cũng như ai. Lưỡi gươm này, cũng đã từng tắm máu người vô tội, em cũng khôn-g… em sẽ không nói điều này với anh thêm một lần nào nữa.
Chỉ đến đây, cả hai đã im lặng. Cho đến khi Yasuo lên tiếng sau đó.
– Được rồi – anh ngắt lời cô, và bỏ mặc những lời nói tiếp theo – hãy ngủ một giấc. Chúng ta sẽ nói tiếp về ngày mai sau khi tỉnh dậy
Kéo cái ghế về phía góc phòng, Yasuo ngả lưng ra rồi nhắm mắt lại. Chẳng ai có thể ngủ nhanh đến mức này được đâu, nhưng ngồi yên một chỗ là tốt hơn hết vào lúc này. Còn Riven, cô đứng dậy và nhảy ra ngoài theo lối cửa sổ, bỏ lại Yasuo cùng với căn phòng trống rỗng bấy giờ. Đôi mắt anh dần chìm sâu vào giấc ngủ say.
Chuyển trang để xem thêm