Hôm nay đã là ngày thứ bảy sau khi Tryndamere rời khỏi vùng đất Freljord. Anh tìm một góc nhỏ trên con thuyền của một đoàn thủy thủ chuẩn bị rời cảng Piltover.
Chương 2
Ngước mặt lên nhìn bầu trời xanh, những cánh chin hải âu đang tự do bay lượn phía chân trời xa lại khiến anh nhớ đến Ashe, cô ấy cũng từng ước mơ có một cuộc sống tự do yên bình nhưng những chú chim kia, nhưng vì gánh nặng trách nhiệm của cả một dân tộc đè nặng lên vai cô ấy khiến cho cô gái vốn nhỏ bé yếu ớt với một ước mơ bình dị như bao cô gái khác trở nên mạnh mẽ với khát vọng một Freljord thống nhất.
Anh lặng lẽ cúi đầu xuống, đè nén cảm xúc lúc này của mình, lại nhìn đến một lá bùa hộ mệnh được đeo trên cổ của mình.
Tryndamere hồi tưởng lại.
~~ Ngoại thành Avarosa ~~
Anh trèo lên lưng con chiến mã mạnh mẽ nhất vùng Freljord khắc nghiệt này, hang trang trên vai anh là một thanh đao lớn và một chút lương thực cần thiết cho chuyến đi dài này.
Luyến tiếc nhìn phía trên thành Avarosa, một khối tường bang đang bao bọc lấy bóng dáng của một cô gái đang say trong giấc ngủ, Tryndamere lại càng quyết tâm hơn, anh giục ngựa phóng đi.
Bỗng nhiên, từ đằng sau vọng lại tiếng gọi của một người dân Avarosa.
– Bá Tước Tryndamere xin dừng bước.
Anh dừng ngựa, quay đầu lại. Tưởng ai xa lạ hóa ra là trưởng lão thành Bắc Avarosa. Anh vội xuống ngựa đỡ lấy ông ấy rồi nói.
– Có chuyện gì cấp báo ông cứ nói. Chuyện của Nữ Hoàng quan trọng, ta không có thời gian nhiều.
Trưởng lão già thở hổn hển, vừa ngồi xuống vừa nói:
– Ngài đã có định hướng là mình sẽ đi đâu trước chưa?
– Ta… Quả thật là giờ ta cũng chưa biết đến nơi nào để có thể tìm thấy được ngài Riot nữa. Nhưng dù có phải lật tung cả Valoran hay là cả Runeterra ta cũng phải tìm ngài ấy!
Tryndamere quả quyết nói.
Trưởng lão trầm ngưng một lúc, rồi đề nghị:
– Lão nghĩ ngài hãy đến Piltover trước, và tìm gặp một người. Có khi người đó có thể cứu Nữ Hoàng.
– Là ai?
Anh siết chặt vai trưởng lão.
– Theo thông tin một người bạn của lão thì ngài Zilean sắp đến Piltover.
– Ý ông là Zilean – Người giám hộ thời gian – sao? Hình dáng ông ta ra sao ông có biết không?
– Đúng vậy! Lão cũng chưa bao giờ được gặp ngài ấy. Nhưng lão tin nếu có duyên ngài sẽ được ngài ấy giúp đỡ.
– Được! Ta cảm ơn ông đã vạch ra một con đường định hướng cho ta. Ta đi đây.
Dứt lời, Tryndamere nhảy lên ngựa, giục ngựa chạy đi.
Vượt qua hai ngày đường, cuối cùng Tryndamere cũng vượt qua dãy núi Ironpike để đến được vùng thung lũng thành phố Piltover. Anh xuống ngựa nghỉ ngơi một chút rồi sau đó lại tiếp tục lên đường. Đến khi anh thấy được cổng thành phố Piltover ở đằng xa xa, thì trời cũng bắt đầu xẩm tối.
– Sắp đến Piltover rồi! Cố lên.
Bỗng nhiên anh nghe được tiếng nói từ đâu vọng lại. Tryndamere liếc ngang qua góc bên bìa rừng thì liền thấy một cuộc ẩu đả nhỏ. Một đám người cao to trông khá dữ dằn đang vây quanh một người nào đó. Định bụng rằng sẽ lơ đi không xen vào chuyện bao đồng cho đỡ phiền phức, nhưng có điều gì đó thúc giục anh nhất định phải xen vào chuyện này.
Không nghĩ thêm nữa, anh nhảy xuống ngựa, và nhẹ nhàng bước vào bìa rừng, nấp đằng sau một gốc cây khá lớn.
– Ông già kia! Muốn sống thì mau giao hết tài sản ra đây, không thì đừng trách ta ác.
Một tên trong đó vừa cầm một thanh đao lớn, gằn giọng đe dọa.
– Nơi đây gần với Piltover như vậy mà còn tồn tại lũ ăn cướp như các ngươi sao?
Người bị bọn cướp vây quanh không chút e dè nói. Tryndamere nghĩ một chút: “ Người này nghe giọng có vẻ khá là lớn tuổi, trước mặt lũ cướp cạn này mà giọng điệu không có chút gì lo sợ, có lẽ đây là một bậc cao nhân.”
– Không nói gì nhiều nữa! Tụi mày lục soát người lão ta cho tao. Cái đồng hồ vàng sau lưng lão ta có vẻ khá đắt tiền.
Bọn cướp ngay lập tức xông đến ông lão.
– Làm càn!
Ông lão lập tức né tránh sang một bên, đồng thời quăng tới hướng một tên cướp một chiếc túi nhỏ.
– Cái gì thế này?
Hắn ta tò mò mở ra, bên trong chỉ có một chiếc đồng hồ đang chạy.
– Một chiếc đồng hồ? Haha hời rồi, chiếc đồng hồ này bằng vàng đấy.
Chuyển trang để xem thêm