Lucian từng là một chiến binh của ánh sáng, mang trong mình lòng khoan dung và độ lượng là vũ khí để thanh tẩy những linh hồn lạc lối.
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Garen – Phần 1
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Garen – Phần 2
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Garen – Phần 3
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Garen – Phần 4
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Garen – Phần 5
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Garen – Phần 6
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Garen – Phần 7
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Garen – Phần 8
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Garen – Phần 9
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Garen – Phần 10
Nhưng trước đó, anh không làm điều đó một mình, và cặp súng mà anh đem theo, nó được chia đều cho hai người sử dụng. Một người là Lucian, và người còn lại là cô gái mà anh dành trọn tình yêu của mình cho nàng, Senna. Họ chưa từng đến với hôn nhân, nhưng tình cảm của cả hai đã từ lâu không thể tách rời. Câu chuyện của Lucian sẽ không được kể nhiều ở đây, hãy hiểu rằng, khi mất đi trái tim của mình, thì ngay cả một kẻ thánh thiện cũng trở sa ngã.
Cả ba người, Teemo, Garen và Lucian, họ cứ đi theo một hàng mà tiến về phía trước. Sương mù càng lúc càng dày đặc, đến nổi cũng khó mà nhìn ra được mọi thứ trên đường đi. Chẳng ai nói gì với ai cả, họ tiết kiệm đến tận chút hơi thở của mình để tình trạng cơ thể luôn là tốt nhất, vì chẳng một ai có thể tận mắt chạm trán với sức mạnh của Thresh.
– Đứng yên nào.
Teemo đột ngột khựng lại, cậu ra hiệu cho cả hai người bước đi thật cẩn thận và đừng lạc mất nhau. Họ di chuyển thật chậm rãi, cho đến khi không còn để cây cối hai bên, thì trước mặt của họ đã xuất hiện nơi cần tìm, chính là tòa lâu đài mà chưa ai chứng kiến đến nó cả.
Cứ như rằng, nơi đây là thủ phủ của người chết. Nhìn quanh một vòng, nơi đây được canh phòng rất nghiêm ngặt. Trước cánh cổng dẫn vào bên trong, hai vệ hồn đang canh gác ngay tại chốn này. Và xung quanh còn rất nhiều các thây ma biết đi, và những oán linh khác tồn tại. Lucian nghiến chặt rằng của mình, có vẻ như anh ta biết được nhiều thứ hơn hẳn Garen và Teemo :
– Thresh, hắn rất thích sưu tầm các linh hồn của kẻ mạnh trên toàn Valoran, hắn có thể ngửi thấy mùi chết chóc mặc dù cách xa cả lục địa. Quyền năng của hắn không thể tự nhiên mà có, và bằng một cách nào đó thì chính hòn đảo này đã mở ra cánh cửa của địa ngục. Những linh hồn sau khi rời khởi thể xác đều bị cuốn về một nơi, Thresh có quyền hạn bắt giữ lấy những con người đấy, để họ siêu thoát, giam giữ họ, tra tấn họ, hay điều khiển họ, hắn đều có thể làm được. Một tên khốn nạn mà ta muốn bắn hàng ngàn viên đạn vào hắn…
– Vậy thứ gì giúp hắn trói buộc các linh hồn cơ chứ ? Nếu đúng như anh nói thì hắn không thể nào làm việc đó bằng đôi tay của mình được.– Garen hỏi với vẻ nghi vấn.
Lucian liếc mắt sang cả hai :
– Cái lồng đèn trên tay hắn gắn liền với sợi xích quanh người. Có một lần, quần đảo bóng đêm đã khiêu chiến với lục địa Runeterra của chúng ta. Senna và ta cũng là những chiến binh vô danh của Demacia tham gia nhiệm vụ này, có thể rằng ngài không biết chúng ta, nhưng bản thân ta luôn biết về ngài như một sự tôn trọng. Trong một trận chiến, cô ấy bị bắt bởi Thresh. Sau khi trở về, ta nhận ra rằng sự yếu hèn luôn có thể giết chết tất cả kể cả người thân của mình. – Lucian bật dậy, cầm lấy cặp súng bên người – Vì lẽ đó, hãy giết sạch bọn chúng.
Lucian như con mãnh thú không hung tợn, anh ta lao thẳng ra bên ngoài và nghiền nát mọi vật ngán đường của mình. Nếu là trước anh, có thể anh sẽ nghĩ cách khác mà không làm tổn hại đến những linh hồn tội nghiệp này. Nhưng bây giờ, Lucian không khác gì bọn quái vật này cả, sự đau đớn từ trái tim tổn thương đã biến đổi anh trở thành một kẻ khác hoàn toàn. Mỗi viên đạn được nổ ra, từng đợt tấn công lũ lượt lao vào cả ba người, nhưng chẳng một ai sợ hãi.
Trước đó, Lucian bắn một luồng đạn ánh sáng vào thanh kiếm của Garen, điều đó khiến cho anh có thể hiên ngang nghênh chiến với những kẻ địch tại đây mà không gặp những trở ngại khác. Riêng về Teemo thì chẳng giúp ích gì cho trận chiến này lắm, bởi thế, cậu giúp cả hai người kéo những kẻ địch khác vào một chỗ. Hiển nhiên là trinh sát nhanh nhẹn này không thể nào bị bắt kịp. Cuộc chiến này diễn ra càng lâu, thì ba người họ càng thấm mệt. Garen hét to trong khi tay không ngừng vung kiếm :
– Có cách nào khác không Lucian… Ta nghĩ rằng chưa vào đến bên trong thì đã ngã xuống tại đây mất !
– Ta nghĩ là… cúi xuống – Lucian hét lên, vừa lúc bắn hai phát liên tục về phía Garen, nhằm giải vây cho anh từ sau lưng.
Cả hai lập tức đưa lưng dựa vào nhau, bắt đầu có dấu hiệu xuống sức :
– Đánh mãi thì cũng không phải cách, trừ khi nào…
Chuyển trang để xem thêm