Những ánh nắng chói chang như thiêu đốt cả da thịt, cũng là lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài mà Garen cùng với cậu nhóc Teemo cảm nhận được cái nắng nóng từ mặt trời.
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Garen – Phần 1
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Garen – Phần 2
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Garen – Phần 3
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Garen – Phần 4
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Garen – Phần 5
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Garen – Phần 6
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Garen – Phần 7
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Garen – Phần 8
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Garen – Phần 9
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Garen – Phần 10
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Garen – Phần 11
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Garen – Phần 12
Lớp khói bụi dần tan đi, bàn tay của Zilean đã chờ ở đó chỉ để chào mừng anh trở lại:
– Chào mừng cậu trở lại Urtistan, Garen. Sự hiện diện của cậu cũng đủ để ta biết rằng cậu đã thành công trở về.
– Trông ngài vẫn chẳng khác gì, Zilean… – Garen vừa nói, vừa lộ rõ vẻ vui mừng.
– Còn kia là bạn mới của cậu đấy à ? Một cậu bé từ thành phố Bandle đấy sao ? – Zilean nhìn vào Teemo.
– Đúng vậy, và còn hơn thế nữa thưa ngài, cậu nhóc này là một người bạn rất quan trọng với ta. Thành thật mà nói thì nếu không có cậu nhóc này, có lẽ ta sẽ chẳng thể ở đây đâu Zilean.
Zilean tiến lại gần Teemo :
– Này cậu nhóc, cậu không phiền để ta, xem thử cậu chứ. Sẽ chẳng sao đâu, tiến lại đây nào.
Teemo có phần hơi rụt rè, chập chững từng bước tiến lại Zilean. Giám hộ thời gian vừa chạm vào trán của Teemo, chỉ cần vài giây như vậy, Zilean đã biết được những ngày qua của Teemo, cùng với Garen.
– Thật ngạc nhiên, cậu bé. Tộc Yordle của cậu luôn khiến người ta thán phục đấy chứ – Zilean vừa vuốt bộ râu vừa cười khanh khách – Cậu có phong thái của một anh hùng. Hãy cố lên.
Zilean cười híp mắt, xoa nhẹ Teemo, rồi lần nữa vuốt lấy bộ râu mình. Teemo không biết Zilean là ai, nhưng rất vui khi nghe ngài ấy nói vậy, cậu nhảy cấng lên, chạy lòng vòng quanh Zilean, như một đứa trẻ vui mừng vậy.
– Zilean, hiện tại ta đã nắm giữ được linh hồn của Katarina, xin ngài hãy chỉ ta bước tiếp theo…
– Không cần phải vội thế Garen, cậu đã mệt rồi, hãy đi ăn với ta một bữa nào. Và kể cả cậu bé con kia nữa nhé.
Nói rồi, Zilean dẫn Garen và Teemo vào một con hẻm sâu ở trong phế tích, Teemo có chút băng khoăn :
– Chúng ta… sẽ ăn thứ gì tại đây vậy, Garen.
Zilean đột nhiên khựng lại, bất ngờ quay mặt thật nhanh về sau :
– Ta… sẽ ăn… con chồn Yordle xinh đẹp kia…
Teemo vừa nghe thấy, mệt mỏi và cơn đói kéo dài, kèm theo việc Zilean trêu đùa quá mức nên đã ngất xỉu trên đất.
– Zilean, ngài lại đùa nữa rồi – Garen hốt hoảng -, mau mau, xem cậu ta thế nào đi, Zilean.
– T-Ta chỉ đùa thôi mà, ai ngờ cậu ta sợ đến vậy – Zilean cũng vừa nói, vừa bụm miệng cười.
Garen ẵm cậu nhóc Teemo trên tay, Zilean thi triển chút phép thuật về thời gian để đưa cả ba người cùng trở về thời phồn thịnh của Urtistan lần nữa. Lần này, Zilean dẫn Garen đến một nơi khác. Vừa bước vào cửa, đứa trẻ tạp vụ với bộ quần áo lấm lem dầu mỡ đã chạy ngay tới chỗ của Zilean :
– Hãy cho ta ít lúa mỳ, với hai con gà quay nhé, cậu bé.
Chuyển trang để xem thêm