Teemo nhắm tịt cả hai mắt lại, rồi gật đầu lia lịa, nghe theo Garen. Garen xem lại mảnh giấy của Master Yi, dòng chữ một lần nữa thay đổi :
“Garen, khi ngài đến được Shadow Isles, hãy tìm Yorick ở đây. Hắn là một kẻ đào mộ duy nhất còn sót, chăm non “Nơi Yên Nghỉ Cuối Cùng” một trong những nghĩa trang lâu đời nhất Valoran. Hắn chẳng còn sống, nhưng cũng chẳng chết. Gia tộc của hắn bao đời làm cái công việc này như một công việc vinh dự duy nhất mà dòng dõi này gánh vác. Nhưng khi đến hắn, hắn lại chết trước khi có hậu nhân, khiến cho dòng tộc của Yorick chẳng có con cháu nối dõi. Theo một cách nào đó, hắn lại tái sinh, và cây xẻng yêu quý trên tay là bảo vật của hắn. Hãy hỏi Yorick về nơi ở của Thresh trên hòn đảo này, nhưng ngài phải nhớ rằng, hắn không thể chết, hắn là bất tử, và không nói chuyện với ai, trừ khi người đó đã chết đi… “
Garen đọc xong những điều đó, lại suy ngẫm về kẻ bất tử này. Lại một người có khả năng không già đi như Zilean sao ? Làm sao có thể hỏi được hắn khi Garen còn sống, trong khi yêu cầu hắn chỉ có thể nói chuyện với người chết, nhưng đã chết rồi thì làm được gì nữa đâu. Cái điều kiện hóc búa khiến Garen chẳng thể nào tìm ra được lời giải. Rồi anh quay sang Teemo, ra hiệu lên đường trong khi tìm ra câu trả lời cho bản thân. Cả hai lang thang trên hòn đảo này cả ngày trời, càng vào rừng sâu, sương mù càng dày đặc, bóng tối như làm chủ cả hòn đảo. Cứ như vậy Garen cùng Teemo đi thật lâu, cho đến khi họ đã mệt mỏi. Giữa hòn đảo, cả hai nhặt ít củi khô, rồi nhóm lửa và ngồi đối diện với nhau :
– Teemo, cậu… cậu còn việc nào chưa làm không ? – Garen nói với khuôn mặt chẳng có chút cảm xúc.
– Ý của Garen là sao ? Teemo không hiểu.
– Nếu như ngày mai cậu chết, cậu có việc gì chưa làm không – Garen nói rõ ra vấn đề mà anh đề cập.
Cậu nhóc Yordle suy nghĩ một hồi, rồi lại ngó lên bầu trời âm u :
– Teemo à ? Ngoài Bandle City, Teemo chẳng lo việc gì cả, khi Teemo mất đi thì chẳng biết ai sẽ thay Teemo bảo vệ lấy nó. Nó là quê hương của Teemo, và là ngôi nhà duy nhất của Teemo.
– Vậy còn cô bạn gái của cậu, Tristana thì sao ?
– Tristana… Teemo chưa từng… ngỏ lời. Nhưng nếu như đó là điều cuối cùng trước khi không còn, thì Teemo sẽ nói ra điều mà mình thầm nghĩ đó. – Teemo vừa ấp úng, mặt dù bộ lông bao phủ khắp cơ thể cậu nhưng chẳng khó khi nhìn thấy Teemo đang đỏ mặt.
Garen nhìn lại lương thực dự trữ. Chẳng còn bao nhiêu cả, cầm cự nhiều lắm thì chỉ vài ngày. Tất cả đã mất sạch trong cơn sóng vừa rồi. Cả hai cứ trò chuyện như vậy, cho đến khi trời đã sập tối, nhưng họ cũng chẳng biết giờ này là mấy giờ, chỉ có thể dựa theo thói quen của họ. Họ nằm quanh đám lửa để sưởi ấm khỏi lớp sương đêm.