Ngân nga các khúc ca từ muông loài, hòa mình vào dòng sông mát rượi, ta chưa bao giờ phải cố hòa nhập vào thiên nhiên ở bất cứ đâu, bởi thân thể của ta vốn là thuộc về nơi đây. Nắm giữ kiến thức từ khi vũ trụ khai sinh, và quyền năng cứu rỗi của thần thánh từ các vì sao ban tặng, tên của ta là Soraka. Có thể trong mắt các vì sao kia, ta chỉ là đứa con nhỏ bé của họ, nhưng ta cũng đã sống hàng ngàn thế kỷ rồi kia mà.
Sự bất tử được ban tặng, ta trông coi cái thế giới từ lúc mà nó còn rất hoang sơ. Ta cứu rỗi nhân loại, cứu rỗi tất cả mọi người, và góp phần tạo nên sự sống và tri thức ở đây. Cho đến khi, loài người không cần đến ta nữa, ta lại rút về cái nơi mà tất cả gọi chung nó với cái tên “Vườn Địa Đàng”. Nasus và Renekton cũng là những thực thể thần thánh có thể gọi là các bán thần thực thụ, họ cũng có thể như ta, cùng trở về nơi dành cho các vị thần yên nghỉ. Nhưng họ không chọn lựa như ta, mà cùng ở lại thế giới của loài người, họ chiến đấu và bảo vệ cho cái lý tưởng của riêng họ.
Ta có kiến thức, ta có sự bất tử, ta là cầu nối giữa thần thánh và con người, nhưng cho dù có được ban tặng những điều khác hơn đi chăng nữa, thì ta cũng chẳng bao giờ hiểu được thế nào là tình yêu. Khi ta hỏi đến “Cha” và “Mẹ” của ta – là những vì sao trên bầu trời, họ lại bảo rằng :
“Hãy chờ đi, con gái bé nhỏ. Đến một lúc nào đó, tình yêu sẽ tự tìm đến con mà thôi.”
Và ta nghe họ, sống một cuộc sống như một lương y loài người ở một khu rừng tại quốc đảo Ionia. Nhưng ở đây, ta thấy được tất cả đã thay đổi ở bên trong lục địa Valoran, họ không còn là những sinh vật hiền lành như bao thế kỷ trước nữa. Chiến tranh để giành lấy đất đai, cướp bóc để sinh tồn qua ngày tháng, thậm chí họ tận tay giết đi đồng loại của mình và cho đó là các chiến tích hãnh diễn nhất. Nhưng dù thế nào, ta vẫn tin rằng có chút gì đó sẽ cảm hóa đi tất cả, và ta sẽ chờ điều đó xảy ra.
Tại Ionia, ta luôn có những vị khách đặc biệt viếng thăm nơi đây lắm. Đôi khi, đó là những người bạn ở bên trong lục địa Valoran di cư sang tận đây, hoặc đó có thể là một vụ tranh cãi giữa những sinh vật trong rừng rậm, điều đó khiến ta thấy thật thoải mái, và chẳng bao giờ ta thấy buồn chán khi ở đây cả. Ta vẫn tiếp tục nghe lời của Cha và Mẹ, ta vẫn sẽ chờ cho đến khi ta tìm được câu trả lời của ta, và cho đến khi ta gặp người đàn ông đó. Ông ta với cái dáng vẻ hốt hoảng tột cùng, vừa khóc lóc, vừa sợ hãi, và van xin cùng tất cả những cảm xúc hỗn loạn đó chỉ để cứu lấy người con gái trên tay mình. Nhưng ta đành bất lực, vì ta có thể dùng sinh mệnh của mình để cứu rỗi tất cả những người dù bị thương rất nặng về thể xác đi chăng nữa, thì điều này cũng không thể thay đổi được ta sẽ hồi sinh một người đã chết về phần linh hồn như cô gái này.
– Ta xin người, làm ơn, xin hãy đổi mạng sống của ta với cô gái này, nếu không tồn tại cô ấy thì ta sẽ chẳng thể sống nổi ở thế gian.
Ta lắc đầu, và đây là lần đầu tiên ta cảm thấy tuyệt vọng đến thế. Là thứ cảm xúc gì lại có thể khiến ta gần như rơi lệ vì con người đáng thương này đây ? Ông ta nắm lấy tay ta, rồi quỳ hẳn xuống. Ta chỉ còn cách khẩn cầu với Cha và Mẹ mình những điều vô lí mà ta chưa từng đề nghị đó thôi.
“Liệu cha mẹ, có thể cứu sống cô gái này được không ?”
“Tránh xa hắn ra con gái, hắn không phải người tốt đâu.”
Ta bất ngờ với câu trả lời mà ta nhận được. Cha mẹ ta trả lời một cách dứt khoác, và cho dù ta có cố giải thích đi chăng nữa, họ vẫn không thể giúp đỡ ta cứu lấy một sinh linh tội nghiệp này. Ta sẽ tự quyết định mọi chuyện, bước tới và đỡ ông ấy đứng dậy, ta cố gắng nói với giọng điệu tự nhiên nhất có thể :
– Ta sẽ cho cô gái đó yên nghỉ ở lại đây, như là việc cuối cùng ta có thể làm. Và ta chưa hề có lấy một người bạn con người nào cả, ông sẽ đến đây thường xuyên và làm bạn với ta chứ ? Ta hi vọng thân thể này, sẽ có thể làm dịu đi trái tim đau đớn kia của ông.
Người đàn ông kia bật dậy, và ông ta bước đi khuất xa khỏi tầm nhìn mà ta có thể thấy được. Ta dùng phép thuật của mình để tẩy trần cho sinh linh tội nghiệp đã mất kia, rồi đưa thân thể cô ấy yên nghỉ dưới một gốc cây tại Vườn Địa Đàng. Khi ở bên trong vùng đất thần linh, hiển nhiên rằng linh hồn của cô ấy sẽ có thể tồn tại như một thực thể, chỉ có điều rằng cô ta không thể nói, còn con người sẽ không thể thấy cô ấy mà thôi. Khi nhận ra đặc ân của mình, cô ta mỉm cười với ta, nhưng có chút gì đó hoảng sợ khi ta nhắc với cô ta về người đàn ông kia, cô ấy cố diễn tả bằng tất cả có thể, nhưng ta gạt qua nó rồi bật cười.
Chuyển trang để xem thêm