Annie và Amumu trèo lên lại đỉnh Ironspike giá lạnh, nhưng điều mà họ ngỡ ngàng, chính là hình ảnh Zed nằm gục bên cạnh cỗ quan tài của Ahri.
Annie vội chạy tới hòng tìm lấy cách giữ lại mạng sống cho anh, nhưng tất cả đã quá muộn, Zed yêu nghỉ cùng Ahri vĩnh viễn. Annie ngồi bệt xuống, lộ rõ vẻ thất vọng. Nhưng nếu muốn biết làm thế nào cả hai người này họ lại biết Zed và Ahri ở đây, hãy trở về cái ngày mà Zed biến mất khỏi trận chiến tại Shurima.
>> Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Zed (Phần 1)
Ngay khi Zed rời khỏi nơi đây, Amumu cầm trên tay vật mà Zed đã đưa cho cậu, là một cái hộp nhưng không tài nào mở được dù có cố sức đến đâu. Cậu nghe lời của anh, Amumu tới trước tên đại trưởng lão, vất cái hộp xuống với giọng điệu khinh miệt :
– Của ông đây, từ đây chúng tôi không liên quan đến Kinkou nữa…
Rồi cậu chạy theo hướng của Zed, ngay lúc đó Annie đã ngăn lại :
– Amumu, cậu đi đâu vậy, chúng ta còn phải chiến đấu…
– Bỏ tay ra, chị Ahri đã không còn, từ bây giờ, tôi sẽ không chiến đấu cho loài người nữa, nếu cậu ngăn cản tôi, thì buộc lòng tôi phải ra tay.
Từ trong cổ tay áo của Amumu đã xuất hiện các luồng sức mạnh, lộ rõ ý định. Điều này khiến cho Annie biết rằng cậu đang nghiêm túc thật sự, không còn cách nào, Annie quay sang trưởng lão, thì thầm :
– Chúng con sẽ đi, người hãy bảo trọng. Con sẽ đi theo cậu ấy.
Cả hai bỏ lại chiến trường phía sau, đi theo hướng đi của Zed để tìm lấy anh. Đương nhiên, là với khả năng của hai vị pháp sư không tài nào có thể sánh với tốc độ của Zed được. Muốn lần theo dấu vết của anh, phải mất rất lâu, cả hai cũng tìm đến được Freljord. Khí hậu lạnh giá phủ tuyết quanh năm, nơi đây nếu tìm một ai đó thì càng khó khăn hơn cả việc đi xuống biển. Annie tạo một ngọn lửa trên tay sưởi ấm, cô có vẻ không ưa gì cái lạnh chốn này :
– Ở giữa cái khí hậu thế này, Zed chắc chắn là ở đây… Amumu, cậu tìm anh ta đi…
– Gọi “hắn” ra đây. “Hắn” có thể sẽ giúp ích cho chúng ta…
Annie hiểu ý của Amumu, cô ra hiệu cho cậu ta đứng lùi về, cậu thi triển một ấn chú khá lớn trên nền tuyết trắng. Ngay sau đó, Annie tiếp tục, dùng dòng máu của mình để thực hiện nghi lễ . Cô cắt cổ tay, dùng máu của bản thân làm vật dẫn, vẽ ra trên nền tuyết. Máu rơi xuống đâu, liền bốc lửa đến đó. Cho đến khi tất cả ngọn lửa đã đủ cho nghi lễ, thì hắn sẽ xuất hiện…
Ngay khi thực hiện xong nghi lễ, Annie cảm thấy mất rất nhiều sức lực, cô ngã người về sau nhưng Amumu đã đỡ lấy cô đứng vững. Trung tâm của nghi lễ hình thành một hố lửa, và tiếng gầm rú ngạo nghễ từ cái hố đấy vang vọng lên, cũng đủ thấy được sự cao ngạo của sinh vật này. Phóng như mũi tên bay lên mặt đất, một sinh vật không có hình thù nhất định, được cho là chúa tể của ngọn lửa đã có mặt ngay tại đây. Sức mạnh của Annie khai sinh từ ngọn lửa, và không thể hiểu được việc đó có liên quan gì đến nguồn gốc xuất phát của cô. Nhưng một điều chắc chắn là chỉ có Annie mới có liên kết với sinh vật này mà thôi. Hắn ngay khi thấy Annie, đã cúi người thi lễ :
“Chủ nhân gọi ta có việc gì muốn ta giúp nào …”
Mặc dù là chủ nhân của hắn, Annie vẫn không ưa cái tính kiêu ngạo của sinh vật này. Cũng với một pháp sư, việc triệu hồi một sinh vật với sức mạnh càng lớn, thì mức độ liên kết phải càng cao. Bằng không sẽ không thể kiểm soát được vật mà mình triệu hồi. Cũng vì đây là con bài cuối cùng, cô mới dùng đến nó.
– Người tìm cho ra một người còn sống trong bán kính xung quanh đây, có nghe không ?
Hắn bốc hỏa khiến hình hài trở nên to lớn hơn, tỏ ý xem thường.
“Chỉ là tìm người ? Cô coi thường ta quá đấy…”
– Hay để ta đưa ngươi về lại đống tro tàn nhỉ, Soul ?
Đến lúc mà Annie phải lên tiếng như vậy, hắn mới thu người là và bật cười :
“Thôi nào, ta ngán phải ở cái thế giới vô vị kia lắm rồi. Thôi được, ở đây theo hướng Bắc, trên đỉnh Ironspike, hắn là bạn của cả hai phải không ? Vì cái y phục hắn mặc vốn là của gia tộc Kinkou, hãy tìm hắn trên đó.”
Annie nhìn theo hướng của Soul chỉ :
– Được rồi, ta cho ngươi một ngày, sau một ngày, hãy trở lại như cũ.
Hắn vui mừng mà đáp lại :
“Thật tốt đấy chủ nhân, vậy, ta đi nhé…”
Rồi hắn biến mất dạng. Amumu lúc này mới thì thầm :
– Phải cẩn thận với hắn đấy.
Rồi cả hai bước tiếp tục, nhiệt độ càng giảm dần khiến không khí càng lúc càng lạnh. Amumu đã thấy nhức đầu, và sinh ra hiện tượng thở dốc. Cậu cố gắng lê bước thêm một đoạn, nhưng cũng phải khụy chân xuống :
– Ta… ta nghỉ tại đây thôi Annie, tôi không thể bước tiếp…
Annie nhìn thấy bạn mình đang không ổn, cô tìm gần đó một cây to, và cho Amumu dựa vào, tạo ra một nhóm lửa cho cậu sưởi ấm. Đối với Annie, cô hoàn toàn không thích gì về khí hậu ở đây cả. Nhưng vì có liên kết của lửa mà Annie gần như không bao giờ gặp chuyện với giá rét. Amumu thì không được như cô :
– Đã thấy tốt hơn không ?
Amumu thều thào :
– Tốt… tốt nhiều rồi…
Người cậu vẫn run lên, Annie chạm thử người Amumu, và thân nhiệt của cậu ta lạnh như băng vậy. Ở Ionia thì với khí hậu ôn hòa, có lẽ là lần đầu Amumu gặp phải cái khí hậu khắc nghiệt thế này. Thật không may, như Annie còn có thân nhiệt hơn người thường, Amumu không giống như cô.
– Cậu… cậu thế nào rồi, đừng có ngất Amumu.
– Không sao… tôi ổn, chỉ một giấc là khỏe ngay thôi…
Rồi Amumu dựa vào gốc cây mà thiếp đi, Annie muốn tăng thêm nhiệt độ của ngọn lửa, nhưng sợ rằng nó sẽ gây hại thêm, thậm chí còn phản tác dụng nữa chứ. Không thể bỏ lỡ giữa chừng chặng đường giá rét, càng không thể bỏ Amumu tại đây. Và rồi Annie nghỉ ra một cách duy nhất, cô cởi bỏ hoàn toàn quần áo trên cơ thể của mình, dùng chính thân nhiệt bản thân sưởi ấm cho Amumu. Cả hai từ nhỏ đã coi nhau như anh em, thế nên cô không bao giờ ngượng ngùng về việc về việc này, huống chi đây là một sinh mạng.
Thời gian trôi qua, đã là rạng sáng ngày mới, Annie vội mặc nhanh quần áo vào. Amumu say thiếp đi không hề hay biết, cậu thấy đỡ hơn nhiều, có lẽ vì buổi sáng dễ chịu hơn :
– Annie, chúng ta tiếp tục nào.
Amumu mắt nhắm mắt mở, gọi cô :
– Được rồi, đi thôi Amumu.
Annie đỡ Amumu dậy, cả hai tiếp tục bước đi trên chuyến hành trình nối đuôi của Zed. Hai ngày sau, họ đã ở chân núi Ironspike. Nhìn từ dưới lên và cái mà hộ cảm nhận được là sự hùng vĩ của nó. Ngọn núi dựng đứng và đầy nguy hiểm này, Zed cũng đã từng chinh phục và an tọa ở trên :
– Chúng ta, phải lên đó đấy, Amumu.
Cậu gật đầu :
– Bây giờ, hãy để tôi nào.
Người Amumu phát hào quang, trong tay áo len lỏi ra nhiều các sợi dây cầu vòng, được tạo ra bằng ma lực. Amumu cõng Annie trên lưng, rồi các sợi dây đã kéo cả hai lên đỉnh núi cao chót vót. Rất nhanh chóng, họ đã ở trên đỉnh. Và thiết nghĩ nếu với một người bình thường, chỉ cần một chút sơ sẩy thì phải có một cái giá rất đắt. Annie là người đầu tiên ngỡ ngàn, vì trước mặt của họ là Zed cùng với cỗ quan tài cạnh bên. Đôi tay thối rữa và hoại tử, kể cả tấm lưng cũng chẳng khá hơn đó, cả thân xác của Zed nồng nặc mùi hôi tanh từ thịt thối rất khó chịu. Cả hai chạy tới, nhưng Zed lên tiếng :
– Hai người ở đây làm gì ? Đừng lại đây.
Zed chỉ có thể nói và nhìn bằng ánh mắt, tuyệt nhiên không động đậy. Nếu chỉ cần một cử động nhỏ nhoi, cả thân thể anh có thể sẽ phải nát vụn. Và nếu như bình thường, Zed sẽ hăm dọa cả hai bằng sức mạnh của mình. Nhưng cái thân xác gầy gò mà có thể nhìn ra bằng mắt đó, cả hai cũng hiểu là anh phải chịu đựng những điều kinh khủng đến dường nào.
– Zed, anh còn sống sao thì tốt rồi, trở về cùng chúng tôi nào Zed…
Amumu dứt lời, Zed đã nói tiếp :
– Hai cậu chỉ vì muốn ta trở về lại cái chốn đấy mà tới đây sao ?
– Không, chúng tôi chỉ không muốn thấy bạn mình như vậy thôi Zed à. Nếu Ahri còn sống, chị ấy cũng nghĩ như vậy thôi. Hãy theo chúng tôi…
Annie lên tiếng, Zed im lặng, đột nhiên bật cười. Anh vừa cử động hai cánh tay, chúng đã vỡ vụn trên nền tuyết trắng không ngoài dự đoán.
Chuyển trang để xem thêm