Nhắc lại sự việc ở trên đỉnh Ironspike, Amumu theo lời dặn của nữ thần Anivia, cậu cùng Annie ở trên ngọn núi đá ấy gần cả trăm năm trôi qua chỉ để chờ đợi.
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Zed (Phần 1)
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Zed (Phần 2)
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Zed (Phần 3)
- Đọc thêm trọn bộ truyện dài Garen để biết nội dung trước đó
Một phần về linh hồn và sức mạnh của cả hai đã luân hồi từ lâu, nhưng cả hai phần nhỏ nhoi đó sẽ không tham gia vào chính hành trình để tìm thấy Ahri hay Zed nào cả. Cả hai người họ không thấy đói, hay có bất kỳ trạng thái nào, họ không mệt mỏi, không cần ngủ hay ăn uống, nhưng cơ thể vẫn luôn ở trạng thái tốt nhất. Và công việc duy nhất của cả hai là luyện tập nguồn linh lực của mình bù vào lượng sức mạnh đã mất, cứ như vậy, cho đến một hôm Anivia đích thân gặp cả hai. Vùng vẫy đôi cánh mạnh mẽ của loài phượng hoàng bất tử, nữ thần từ bầu trời và đáp xuống trước mặt cả hai. Amumu và Annie vẫn không biết đó là Anivia , cho đến khi một giọng nói truyền thẳng vào bên trong tâm trí của họ :
“Đã đến lúc rồi, Amumu, Annie, hãy đi tìm chàng trai đó đi.”
Amumu chăm chú nhìn vào cô ấy, rồi mới buông thả hai tay :
– Chẳng lẽ… ngài là Anivia ?
“Chính là ta đây cậu bé.”
Annie nhìn sang cỗ quan tài đá của Ahri, rồi quay sang Anivia :
– Nhưng… tại sao Ahri… vẫn chưa tỉnh dậy. Ngài đã bảo rằng cô ấy sẽ…
“Cô ấy chỉ tỉnh dậy khi được Zed đánh thức, vậy nên, hãy mau chóng tìm cậu ta đi. Ta sẽ không nói thêm bất cứ chuyện gì, nếu chậm trễ thì chỉ có hậu quả không hay xảy đến.”
Một thứ ánh sáng làm cả hai lóe mắt, Anivia đã biến mất trước khi họ nhận ra hành động tiếp theo của nữ thần. Lúc này đây, cả Amumu và Annie đã bắt đầu cảm nhận được cái lạnh thẩm thấu vào da thịt, họ cũng hiểu rằng bản thân không còn nhận được sự bảo hộ của Anivia nữa, chính vì điều đó cả hai đã có thể an toàn rời khỏi Ironspike.
– Thế còn chị Ahri, cậu sẽ làm sao đây Amumu ?
Annie quay sang nhìn cỗ quan tài, rồi thì thầm với Amumu. Cậu cùng Annie lại gần nơi Ahri yên nghỉ.
– Bọn em đi đây, hãy chờ bọn em trở lại.
Nói xong Amumu niệm phép thuật, và trong ít phút, băng tuyết dường như nuốt lấy cỗ quan tài của Ahri, chìm sâu vào tận bên trong nền tuyết trắng xóa. Cậu quay sang Annie :
– Chúng ta đi thôi.
Rồi cả hai đứng sát mép vực, họ nhảy xuống dưới mà không hề có một trạng thái phòng vệ nào, chắc chắn một điều rằng từ trên đỉnh Ironspike mà rơi xuống thì cũng khó nhặt lại từng mẩu thịt trên cơ thể. Nhưng họ không có ý định tự sát, họ vẫn chẳng có gì sợ hãi bởi sự tự tin đó cũng hiểu rằng sức mạnh của cả hai đã tăng lên một bậc. Đến khi gần rơi xuống đất nơi, Annie thì niệm sự bảo hộ của lửa, cô khiến cả cơ thể thành ngọn lửa thiêng với hình hài bất tử, đáp xuống an toàn. Bản thân Amumu lại rơi một cú khá mạnh, chấn động làm tuyết văng ngược lên, nhưng Amumu vẫn không hề hấn gì. Bởi nếu nhìn được phía dưới chân Amumu, là hai dải băng pháp thuật, nó đỡ lấy cậu mặc dù là rất nhỏ nhoi và khó nhìn thấy. Cả hai tiếp tục bước đi, không cần nói với nhau, họ đều biết là tiến về phía Ionia. Trong lòng cả hai rất háo hức, họ muốn biết thế giới này qua bao nhiêu năm đã thay đổi ra sao, quên hương Ionia của họ có đẹp hơn xưa không nhỉ ?
Được một lúc, Annie dừng lại :
– Amumu này, chúng ta chia ra đi…
Sự ngạc nhiên không giấu nổi trên gương mặt của cậu ta :
– Cậu, sao vậy, chẳng phải cậu cũng muốn rời khỏi đây để đến Ionia sao ?
Annie cười, cô gật đầu :
– Đúng vậy, nhưng theo tính toán của tôi, thì đây là thời đại của Jarvan Đệ Tứ !
Amumu chưa hiểu rõ suy nghĩ của cô :
– Thì sao nào, cậu cũng đâu hề quen ông ta đâu.
– Nhưng có hai người cậu quen đấy, và cậu có nghĩ là họ sẽ ở đây không ?
– Đúng rồi, tôi nhớ là. Họ biến mất trong trận chiến đấy, rồi chẳng có thông tin gì về họ nữa, có thể là họ đã về thời đại của mình, nhưng làm thế nào mà cậu lại gặp được cả hai người đó ?
– Đúng vậy, vậy cậu hãy về Ionia để tìm Zed, còn tôi sẽ qua Demacia, khi xong việc, tôi sẽ tìm cậu bằng tên thuộc hạ của mình. Ta nghĩ rằng không có vấn đề gì chứ “Soul” ?
Annie vừa nói, thu lại toàn bộ lửa bao bọc trên cơ thể dồn về tay phải. Với khả năng bây giờ, cô hoàn toàn có thể điều khiển được linh hồn của lửa dễ dàng như trở bàn tay. Amumu ngẫm nghĩ thêm một hồi, cậu gật đầu với ý kiến này bởi cả hai dù mất đi một phần linh hồn trước đó nhưng sức mạnh theo năm tháng lại tăng lên đáng kể, sẽ chẳng có vấn đề gì nếu như tách nhau ra cả. Amumu đi về phía Đông, còn Annie thì xuôi về phía Bắc.
Chuyển trang để xem thêm