Trở về lại Ionia, Zed cùng với Syndra vượt qua dòng đại dương to lớn, họ xuôi theo phía Tây Bắc Ionia để đến được Freljord bằng đường biển.
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Zed (Phần 1)
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Zed (Phần 2)
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Zed (Phần 3)
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Zed (Phần 4)
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Zed (Phần 5)
- Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Zed (Phần 6)
- Đọc thêm trọn bộ truyện dài Garen để biết nội dung trước đó
Nhưng thay vì làm một con thuyền bình thường như bao người khác và mất vài tuần để đến nơi cần đến, họ lại chọn một cách không giống ai để có thể đạt vận tốc tối đa : CHẠY TRÊN BIỂN… Với một nhẫn giả bình thường, việc đi lại trên mặt nước có vẻ như không hề khó khăn là mấy. Nhưng chạy liên tục trên mặt biển lại là vấn đề khác. Nếu sức mạnh của Syndra là không thời gian khiến cô có thể tự do lơ lửng, thì Zed với luồng năng lượng hắc ám tuôn trào trong cơ thể như muốn nuốt chửng lấy anh. Việc tiêu hao nó đến mức gần như cạn kiệt có thể giảm khả năng phục hồi của thứ năng lượng này bên trong cơ thể. Và vỏn vẹn vài ngày lang thang trên biển, họ đã làm một chuyện mà gần như rất ít ai có thể làm được như mình, băng qua cả một lục địa bằng sức mạnh bản thân. Đến khi này, cả Zed và Syndra đều đã cảm nhận được cái lạnh ở Freljord.
Đến được nơi cần đến, thì hai người cũng phải giảm tốc độ lại để bản thân hồi phục năng lượng bên trong. Tuy nhiên, đối với Zed thì cả những bước đầu tiên lên bờ, đã có gì đó không ổn khi anh có mặt gần đây. Luồng năng lượng hắc ám bên trong Zed càng lúc càng khó kiểm soát. Sức mạnh tăng vọt cho đến cực hạn và bản thân như nổ tung ra, vô cùng đau đớn. Trong cơn nguy khốn, Zed đẩy văng Syndra xa ra :
– Tránh ra…
Zed khụy một chân xuống với cái bộ dạng khó coi nhất, cứ như một con thú hoang điên dại lên cơn, nhưng Syndra biết được có điều gì đó đang đấu tranh dữ dội ở ngay thân thể của Zed. Cô đã thấy được điều đó qua linh lực của mình, Syndra vội chạy tới đỡ anh :
– Đừng từ bỏ, Zed ?
– Ta bảo tránh xa, cô điếc đấy sao…
Zed hét lên, một lần nữa Syndra bị đẩy ra xa hơn. Nhưng không phải Zed đã xô cô ra nơi khác, thứ khói đen kịt kia tự bảo vệ lấy thân thể của anh đã phản ứng với Syndra, tràn ra từ thất khứu bốc lên cao, trông từ xa thì cơ thể Zed bốc lên chẳng khác một ngọn đuốc chút nào. Nó diễn ra phải rất lâu, khiến Syndra cũng chẳng dám bước đến gần anh lúc này, cho đến khi Zed ngã xuống với tấm thân mềm nhũn. Nhanh chóng Syndra chạy tới đỡ lấy anh :
– Cố lên Zed, đi kiếm một nơi nào đó để phục hồi trước. Rồi hãy b…
Zed run run cánh tay chỉ tay về phía trước :
– Đi theo nó, có gì đó bất thường ở ngọn núi kia, tôi cần lên đó. Nhưng Syndra… cô thấy rồi đấy, cô có thể dìu tôi được không ?
– Uhm…
Syndra gật đầu, cô khoác tay Zed lên vai, lê bước về phía trước. Thật sự chuyện này thật khó khăn với một người con gái như Syndra khi phải kéo theo một trọng lượng hơn cả bản thân mình, nhưng tiếc thay là sức mạnh của cô chẳng có ích gì vào lúc này. Đi được ít chút, Syndra đã có vẻ thấm mệt, Zed biết được điều đó nên đã rút tay về mà tự bước đi :
– Hãy để tôi tự đi.
– Ở đấy đi, anh cứu tôi một mạng rồi Zed, đây là lúc tôi trả ơn cho anh.
Syndra cố gắng bước đi nhưng anh kiên quyết không để cô dìu mình. Theo trực giác của một người con gái, Zed không còn cái nét vui vẻ như lân đầu cô gặp nữa, mà thay vào đó có chút gì khác lạ đang diễn ra ngay vào thời điểm này. cái lạnh cắt da thịt như thế này càng không quen với cô.
– Để tôi cõng cô đi.
Syndra không đồng ý :
– Anh vẫn còn không khỏe, sao lại làm vậy được chứ.
– Tôi không rõ lắm, nhưng càng lại gần ngọn núi thì tôi càng thấy khỏe lại nhiều lắm…
Như một ánh chớp, anh nhanh chóng thể hiện tốc độ vượt trội của mình, anh đứng trước Syndra trong chớp mắt, rồi đèo cô lên lưng :
– Này… không được đâu, dừng lại đi…
– Ở yên đi, sẽ nhanh thôi, chuẩn bị lên đỉnh núi kia nhé.
Vừa dứt câu, Zed đã dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy về phía trước khiến Syndra không dám bỏ tay ra, buộc lòng ôm lấy lưng của anh thật chặt. Chút ngượng ngùng hiện rõ trên nét mặt của cô, khi đây cũng là lần đầu tiên cô chạm sát da thịt một người con trai như thế này.
– Phía trước là vách núi, sao anh chưa giảm tốc độ lại ?
– Bám chặt vào…
Syndra ngạc nhiên khi mà Zed đang làm một điều điên rồ hết mức, anh chạy thật nhanh trên cả vách núi thẳng đứng. Cho đến bây giờ, nếu chỉ xét về thực lực, cô mới nhận ra Zed thật đáng sợ bằng cái kiểu mà anh ta vô tình thể hiện, làm những chuyện mà ít ai làm được. Đến cuối cùng, Zed đã nhảy lên đến đỉnh núi lạnh giá, anh nhẹ nhàng đặt Syndra xuống :
– Đến nơi rồi, luồng khí xuất phát từ đây.
Syndra ngó quanh :
– Anh có nhầm không Zed, ở đây làm gì có ai nào ?
Zed suy nghĩ một hồi :
– Rõ ràng là ở đây, không nhầm được, tôi cảm nhận được có gì đó ở đây.
Và rồi, cả hai ở trên đỉnh núi tuyết loanh quanh suốt cả buổi trời, vẫn chẳng thấy gì :
– Sao lại không có gì ? Không lẽ chúng ta đến đây công cốc sao ?
Syndra vỗ nhẹ vai Zed :
– Không sao đâu, có thể anh chưa tìm đúng manh mối thôi. Hay là xuống dưới chân núi mà tìm đi, có khi nào ở dưới không.
– Khoan…
– Chuyện gì đây…
– Cô vừa nói sao, Syndra ?
– Có thể nó nằm ở dưới, hay là anh xuống tìm xem… Có vấn đề gì ở đây…
– Đúng rồi… chắc chắn rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn nhé Syndra…
Chuyển trang để xem thêm