Rời khỏi Piltover, trên con đường mà cô đã chọn không hề có lấy một tia sáng dẫn lối nào cả. Ngoại trừ tiếng gầm rú khi chiếc xe đã vượt ngưỡng tốc độ cho phép, công suất đã hoạt động tối đa nhưng Vi vẫn chưa hề có ý định giảm tốc ngay từ bây giờ. Sự nguy hiểm mà bản thân cô đang mang so với sự nguy hiểm của Jinx vẫn chưa phải là gì cả.
>> Xem trọn bộ truyện dài LMHT: Valoran và cầu vồng vô sắc
Đến bây giờ thì Vi vẫn chưa ý thức được phía trước của cô, một lữ khách di chuyển khá chậm chạp trong đêm. Nhưng ánh đèn pha từ chiếc xe đang chạy không đủ để soi sáng đến đằng ấy, chỉ khi cô vừa phát hiện có bóng người trước mặt thì cũng đã trễ. Bộ phận hãm phanh cũng chưa đủ để Vi dừng cái vận tốc khủng khiếp này lại, và để làm được điều đó, cô phải nghiêng hẳn chiếc xe sang một bên. Vi thực hiện nó rất chuẩn xác, việc nghiên hẳn chiếc xe như vậy mục đích là để cô có thể dùng sức mạnh khủng khiếp từ chiếc găng tay bấu lấy mặt đường hòng giảm vận tốc triệt để. Vị lữ khách nhận ra có ánh sáng từ đằng sau, đã quay người lại cùng lúc với chiếc xe của Vi cách hắn ta chỉ tầm một gang tay mà thôi. Thay vì lo cho bản thân của mình với những việc vừa rồi, thì cô lại quay sang hắn ta mà nổi giận.
– Cậu có điên không mà lại đi ngay giữa làn đường ?
Mặc một cái áo khoác với mũ trùm kín mặt, cứ kiểu như một tên tư tế quê mùa ở đâu đó. Hẳn lột bỏ cái mũ ra và lộ diện một cậu con trai còn rất trẻ, nhìn thế này thì có khi trẻ hơn cả Jinx nữa chứ. Với một đứa nhóc như vậy, thì Vi chẳng cần phải nói thêm điều gì nữa. Cô nhảy lên xe của mình và khởi động lại nó, thật không may là việc dừng xe đột ngột và cưỡng chế như thế đã cháy một số bộ phận động cơ quan trọng. Vi có thể sửa lấy nó nhưng phải mất thời gian rất lâu.
– Có vẻ cô cần giúp đỡ đấy. Thứ mà cô dùng di chuyển này đã có vấn đề rồi.
– Cũng do cậu mà thôi – Vi thở phào, vì có to tiếng cũng chẳng giải quyết vấn đề gì cả – chưa có một kẻ ngốc nào lại lang thang trong đêm ở giữa đường cao tốc như thế này. Nếu có hứng thú về nó thì ta tặng cậu đấy, ta có chuyện quan trọng không thể chần chừ.
– Hứng thú thì không, nhưng cô muốn đến nơi nào, ta có thể giúp được cô ngay lúc này.
Một cái thói quen của Vi, đó là mí mắt phải của cô sẽ giựt liên tục nếu bất ngờ trước một sự việc nào đó dù tốt hay xấu. Nhưng nếu như xét về vẻ ngoài, Vi nhận ra hắn không hề nói đùa bởi một chút gì đó từ cơ thể hắn phát ra mà cảm ứng năng lượng của cô nhận được, nó là linh lực, một thứ năng lượng của các pháp sư trên Valoran.
– Thế, nếu có thể. Ta sẽ trả công như thế nào với cậu khi cậu giúp ta đây ?
– Không cần thiết, ta sẽ nhờ đến cô sau khi cô hoàn thành cái việc mình đang làm. Còn bây giờ hãy nắm lấy tay của ta và nghĩ đến địa điểm sắp tới nào.
Vẻ khó chịu với cách xưng hô của một người kém tuổi. Nhưng mặc kệ hắn, điều cần ưu tiên ngay bây giờ là giải cứu Jinx càng sớm càng tốt. Địa điểm mà Vi lựa không gì khác là nơi ở của Dr Xavier Rath. Nơi mà cô bỏ quên, chính là cậu bé của ngày nào, người bạn xưa cũ của Jinx. Và vệt máu có lẫn trong mảnh giấy vấy máu của Jinx, chính là của cậu ta, từ một kẻ cho là đã chết. Phép dịch chuyển của vị lữ khách này đòi hỏi cần hai người trở lên, tuy nhiên đó đồng thời cũng là thuật dịch chuyển cổ xưa nhất. Khác với kĩ thuật dịch chuyển của tộc Yordle làm ra, thì chỉ trong tích tắc, cơ thể của người dùng phép thuật sẽ thăng thiên thành một hình thái khác, di chuyển với vận tốc ánh sáng trên những đám mây và khi đến được địa điểm chỉ định, họ trông như những vị thần ở trên bầu trời giáng xuống.
Để chào đón Vi, hiển nhiên ngay tại đây cũng có không ít từ những xạ thủ đến các lính đánh thuê dày dạn trận mạc. Bởi danh tiếng của chiến binh tay đôi này hầu như đều có thể làm cho mọi tên tội phạm khiếp vía. Vi bẻ các khớp tay, và lộ rõ vẻ vui mừng cùng nụ cười làm lạnh gáy tất cả mọi người ở đây. Với cô, kẻ địch càng nguy hiểm thì càng phải đánh, chỉ có thể giao chiến với kẻ mạnh mới có thể nâng cao năng lực bản thân trở lên. Trước đó thì cô nhấc người lữ khách kia lên và ném thật mạnh ra chỗ an toàn. Vi dùng hết sức cho lần này, bởi cô chắc từ trước là điều đó sẽ không hề hấn gì với cậu ta, cô chỉ không muốn phải vướng bận tay chân vào ngay lúc này mà thôi.
– Từng tên một, ta có hai lựa chọn. Một là xông lên và nhận lấy thất bại, hai là vừa khóc vừa nhận lấy thất bại.
Vẫn là câu nói khiêu khích ngày nào, đồng thời cô cũng mở sẵn một đoạn nhạc yêu thích được tích hợp trong đôi găng tay, một chức năng mới vô dụng khi chiến đấu nhưng lại làm cô vô cùng thích thú. Đáp lại lời của Vi, hàng loạt tiếng súng nổ ra đồng loạt, nữ cảnh binh của Piltover chỉ nâng cánh tay lên cao trước sự ngạc nhiên của tất cả, ai cũng nghĩ cô sẽ bỏ cuộc ở lúc này. Nhưng bất ngờ, Vi đấm mạnh xuống đất, gây nên chấn động khủng khiếp, tạo nên lớp lá chắn từ trường bao bọc cản mọi luồng đạn bay tới. Thời gian bảo vệ của cặp găng này được kéo dài hơn so với cặp găng tay cũ, vừa lúc đấy Vi cũng lao tới trước thộp cổ lấy hai kẻ gần nhất.
– Thêm tầm chục năm nữa, thì tụi nhóc chúng mày có khả năng hạ được tao.
Dứt lời, cô ném chúng vào những kẻ địch còn lại như một quả bóng xì hơi. Những tên lính lác thế này tuyệt nhiên không phải là kẻ có khả năng gây khó dễ với Vi. Đây hoàn toàn là trận chiến một chiều, biết rằng súng ống vô tác dụng, tất cả buộc lòng phải dùng đến khả năng cận chiến. Và hiển nhiên, lên bao nhiêu, bị hạ bấy nhiêu. Từ trên cửa sổ nhìn xuống, Jinx đã trông thấy cô từ cái khoảng cách này. Đây sẽ là một cái ví dụ với hoàng loạt từ giấy màu trắng, nếu có lẫn một mảnh giấy đen nào là lẫn vào bên trong thì chúng ta mặc định sẽ ghi nhớ mảnh giấy đen đó hơn là những mảnh giấy màu trắng. Và với những khung cửa sổ chỉ với ánh đèn bình thường, việc Vi nhận ra Jinx đang hiện diện ở đấy là điều vô cùng dễ hiểu. Nhưng cái bộ dạng của Jinx càng khiến cô sôi máu hơn với bọn bất nhân ở đây lúc này. Vi chưa hề có ý định giết một ai, nhưng đòn tiếp theo cô dồn toàn bộ sức lực để thị uy những kẻ có ý định cản đường đi của mình.
Phiên bản mặc định của cặp găng tay là từ những cỗ máy khoan công trường. Nhưng phiên bản thứ hai, nó lấy ý tưởng từ những “cú đấm” của loài vật giáp xác, mà ở đây là loài tôm nhỏ bé mà thôi. Hiển nhiên, kết hợp với khoa học kĩ thuật, chúng ta biết được những “cú đấm” của loài tôm gõ mõ có thể tạo ra dòng nước với vận tốc hơn 100 km một giờ, nếu dùng nó với mũ số nhân của cánh tay, nó hoàn toàn có thể vượt xa mức công phá của một khẩu pháo nếu dùng với công suất tối đa. Đây được cho là một trong những sức mạnh tuyệt đối, một cái đầu cực kỳ thông minh của chiến binh dày dạn đã đưa cô vào vị trí một trong những chiến binh mạnh nhất của Valoran. Cú đấm chỉ nhằm vào lớp cửa sắp thép dày đặc đóng kín cửa vào, nhưng sau đó lập tức bị phá hủy. Vi bước vào bên trong thật chậm rãi và không một kẻ nào dám đuổi theo. Bởi đó cũng như lời cảnh cáo của cô với tất cả “Ta không có thời gian để ở lại, nếu đuổi theo ta thì sẽ như cánh cửa này”…
Ngay khi Vi lọt vào bên trong tòa nhà, cô dùng đến bộ phận định vị để kiểm tra những người ẩn nấp phía trước. Dường như cô nhận ra không một ai dám ra để ngăn chặn mình lúc này, nhưng có lẩn trốn ở sau bức tường cũng vô ích, chỉ một đòn tiếp theo, Vi đã lôi một tên đang cố trốn tránh từ phía sau bức tường ra mặt :
– Cô ta ở đâu ?
Hắn run sợ, cứ như một con nai tơ hiền lành phải đối diện với một con mãnh sư hung tợn. Và nếu theo so sánh đó, hắn hoàn toàn không có khả năng để kháng cự với cô.
– Bị câm thì tao sẽ bắt mày phải nói.
Chuyển trang để xem thêm