BÓNG ĐÊM VÀ VẬN MỆNH
Với cái chết của Gangplank, toàn bộ Bilgewater ngập chìm trong hỗn loạn, các băng đảng giành giật nhau từng mảng thành phố. Trong lúc Miss Fortune đong đếm lại cái giá của cuộc báo thù, Màn Sương Đen rời khỏi Quần Đảo Bóng Đêm, chuẩn bị mang tới cơn ác mộng về những cái chết bất tận cho thành phố cảng.
Chương I
Máu đổ trên phố, Vinh quang trong cái chết, Xuống với Quý Bà Râu
Bọn Lưỡi Đao Đồ Tể treo tên Quạ Xám trên cây cọc, bỏ mặc gã cho lũ ăn xác thối ngoài bến tàu. Trong đêm nay, đây là tên lưu manh thứ mười bảy bị giết trước sự chứng kiến của người mang mũ trùm.
Một đêm chậm chạp theo chuẩn của Bilgewater.
Ít nhất là kể từ khi Vua Hải Tặc bị hạ bệ.
Bầy chuột cầu cảng đã ăn gần hết chân kẻ bị treo và đang leo lên đống giỏ câu để thưởng thức phần thịt mềm nơi bắp đùi.
Người mang mũ trùm tiếp tục đi.
“Cứu. Tôi.”
Giọng nói nghèn nghẹn vang lên. Người mang mũ trùm quay phắt lại, tay đặt lên vũ khí.
Thật lạ là tên Quạ Xám vẫn còn sống sau khi bị cây cọc xuyên qua. Bọn Đồ Tể đã đóng nó sâu vào trong khung gỗ của một cần trục. Chẳng có cách nào đưa gã xuống mà không giết chết gã cả.
“Cứu. Tôi,” gã lặp lại.
Người mang mũ trùm ngừng lại, cân nhắc lời thỉnh cầu của gã Quạ Xám.
“Để làm gì?” cuối cùng anh nói. “Dù có đưa được ngươi xuống, ngươi cũng không sống được đến sáng.”
Tên Quạ Xám cho tay vào túi ngầm của áo chẽn và lấy ra một đồng Kraken vàng. Ngay cả trong ánh sáng lờ mờ, người mang mũ trùm cũng thấy nó là tiền thật.
Bầy thú ăn xác rú rít và xù lông lên khi anh lại gần. Chuột cầu cảng chẳng to lớn gì, nhưng miếng thịt nóng ấm kia không phải một phần thưởng mà chúng dễ dàng từ bỏ. Chúng nhe những chiếc nanh dài, nhọn như kim, và phun phì phì.
Anh đá văng một con xuống nước, dẫm bẹp con thứ hai. Chúng cắn trả, nhưng đôi chân khéo léo của anh né được bằng những bước di chuyển nhịp nhàng và chính xác. Anh giết thêm ba con nữa trước khi lũ còn lại chạy tứ tán vào bóng tối, cặp mắt đỏ rực giữa màn đêm.
Người mang mũ trùm đứng cạnh tên Quạ Xám. Diện mạo của anh bị che khuất sau lớp vải, nhưng dưới ánh trăng đơn độc, người ta cũng có thể hình dung ra một khuôn mặt đã từ lâu không nở nụ cười.
“Cái chết dành cho ngươi,” anh nói. “Hãy chào đón nó. Đừng lo lắng, ta đảm bảo nó sẽ nhanh chóng thôi.”
Anh lần tìm trong áo choàng và lấy ra một cây dùi bạc. Dài hai gang và phủ đầy những ký hiệu cuộn xoắn dọc theo thân, nó trông giống một thứ dụng cụ hoa mỹ của những nghệ nhân đồ da. Anh đặt mũi nhọn vào dưới cằm người đang hấp hối.
Đôi mắt kẻ khốn khổ mở to, gã quờ quạng cố nắm lấy tay áo người mang mũ trùm trong khi anh nhìn ra ngoài đại dương rộng lớn. Mặt biển như một tấm gương đen lấp lánh phản chiếu những ngọn nến, những lò than ngoài bến cảng và những ánh đèn chiếu ra từ ô kính của hàng ngàn con tàu.
“Các ngươi biết thứ gì ẩn náu bên kia đường chân trời,” anh nói. “Các ngươi biết nỗi kinh hoàng mà nó mang lại. Thế mà các ngươi vẫn cắn xé lẫn nhau như bầy thú dại. Thật vô lý.”
Anh quay lại và ấn mạnh cây dùi. Tên Quạ Xám giãy lên một cái và nỗi đau của gã chấm dứt. Đồng vàng rơi qua kẽ tay, lăn xuống nước.
Người mang mũ trùm rút cây dùi ra và lau nó vào cái áo rách nát của kẻ chết. Anh cất nó vào trong áo choàng và lấy ra một cây kim bằng vàng cùng một đoạn chỉ bạc ngâm trong nước suối Ionia.
Bằng sự thành thạo của một người đã thực hiện nhiệm vụ này nhiều lần trước đây, anh khâu mắt và miệng kẻ chết lại. Trong lúc làm việc, anh xướng lên những từ ngữ đã được dạy từ lâu, những từ ngữ từng thốt ra từ miệng một vị vua đã băng hà nhiều đời trước.
“Giờ cái chết không thể chạm tới ngươi,” anh nói khi kết thúc công việc và cất chỗ dụng cụ đi.
“Có lẽ là không, nhưng chúng tao sẽ không rời đi tay trắng, chắc chắn là thế,” một giọng nói vang lên phía sau người mang mũ trùm.
Anh quay lại và bỏ mũ trùm, để lộ ra làn da sẫm màu, xương gò má cao và quý tộc. Mái tóc đen buộc túm lại và đôi mắt từng thấy những điều kinh khủng ngoài sức tưởng tượng đang đánh giá những kẻ mới đến.
Sáu tên, mặc áo da vấy máu, tay áo cắt cụt để lộ ra những cánh tay cơ bắp phủ đầy hình xăm gai nhọn. Mỗi tên cầm một cây móc có răng cưa, thắt lưng lủng lẳng đủ loại dao hàng thịt. Bọn kẻ cướp mới nổi sau sự sụp đổ của tay bạo chúa từng cai trị Bilgewater bằng nắm đấm sắt. Với sự biến mất của hắn, thành phố chìm trong hỗn loạn khi các băng nhóm thù địch tranh giành nhau lãnh địa mới.
Chẳng ai che giấu được việc chúng đến gần. Ủng đóng đinh, mùi hôi và tiếng chửi thề đã thông báo sự xuất hiện của chúng trước cả khi chúng chường mặt ra.
“Tao không để ý đến việc một đồng xu rớt xuống chỗ Quý Bà Râu đâu,” tên to con nhất trong đám Đồ Tể nói, gã có cái bụng bự đến nỗi người ta phải thắc mắc liệu gã có thể đến đủ gần một cái xác để xẻ thịt nó không. “Nhưng một trong chúng tao đã giết thằng nhãi kia một cách công bằng, chắc chắn là thế. Nên đồng Kraken đó là của chúng tao.”
“Các ngươi muốn chết ở đây à?” người mang mũ trùm hỏi.
Tên béo phá lên cười.
“Mày biết mày đang nói chuyện với ai không?”
“Không. Ngươi thì sao?”
“Thế thì nói đi, để tao có thể khắc nó lên bia mộ của mày.”
“Tên ta là Lucian,” anh nói, hất áo choàng về sau và rút ra một cặp súng lục làm từ đá và thứ kim loại sáng bóng mà ngay cả những nhà giả kim điên rồ nhất ở Zaun cũng không biết đến. Một luồng sáng chói lòa khiến gã béo gục xuống với một cái lỗ cháy xém ở nơi từng là trái tim của gã.
Khẩu súng lục thứ hai của Lucian nhỏ hơn, chế tạo tinh xảo hơn, và bắn ra một tia lửa vàng cắt đôi một tên khác.
Y như lũ chuột cầu cảng, chúng bỏ chạy, nhưng Lucian hạ từng tên một. Mỗi chớp sáng là một phát bắn đoạt mạng và trong nháy mắt sáu tên Đồ Tể nằm la liệt trên mặt đất.
Anh cất súng đi và kéo áo choàng quấn quanh người. Nhiều tên khác sẽ bị thu hút tới bởi tiếng động của chuyện vừa xảy ra, và hắn không có thời gian để cứu linh hồn những kẻ đó khỏi thứ đang đến.
Lucian thở dài. Đúng là sai lầm khi dừng lại vì gã Quạ Xám, nhưng có lẽ con người trước đây của anh vẫn chưa hoàn toàn mất đi. Một ký ức chực trỗi dậy và anh lắc đầu để xua tan nó.
“Ta không thể lại trở thành kẻ đó,” Lucian nói.
Anh không đủ mạnh để giết Cai Ngục Xiềng Xích.
Chuyển trang để xem thêm