BÓNG ĐÊM VÀ VẬN MỆNH
CHƯƠNG II
Điều ngu ngốc, Tấm màn đỏ, Bóng Ma Chiến Tranh
Miss Fortune lấy đạn ra khỏi súng và đặt chúng trên bàn cạnh thanh đoản kiếm. Tiếng chuông dồn dập và những tiếng la hét vọng lên từ thành phố bên dưới. Cô biết rõ nó báo hiệu điều gì.
Đêm Thống Khổ.
Bất chấp cơn bão sắp đến, cô vẫn mở toang cửa sổ của tòa nhà mới mua, như muốn thách thức cái chết. Gió thì thầm mang theo nỗi khao khát của dân chúng và cái lạnh ngấm đến tận xương.
Nằm chênh vênh trên vách đá phía Đông Bilgewater, căn biệt thự từng thuộc về một tên đầu đảng, nhưng trong cơn hỗn loạn khi thế lực của Gangplank sụp đổ, hắn bị lôi khỏi giường và não hắn văng tung tóe trên con đường rải sỏi.
Giờ tòa nhà thuộc về Miss Fortune, cô sẽ bị nguyền rủa nếu đi lại con đường ấy. Ngón tay cô chạy dọc theo những đường vân trên lá bùa Illaoi đã đưa cho. Chất san hô chạm vào thật ấm, và dù cô không thực sự tin vào thứ nó đại diện, nó cũng là một vật trang trí khá đẹp.
Cánh cửa căn phòng mở ra và cô rời tay khỏi lá bùa.
Không cần quay lại cô cũng biết ai đang đứng sau lưng mình. Chỉ có một người dám vào mà không gõ cửa.
“Cô đang làm gì thế?” Rafen hỏi.
“Trông ta giống như đang làm gì?”
“Như là cô định làm điều gì đó ngu ngốc.”
“Ngu ngốc?” Miss Fortune hỏi lại và đặt tay lên bàn. “Chúng ta đã đổ máu và đã mất nhiều người tốt để hạ bệ Gangplank. Ta sẽ không để Đêm Thống Khổ cứ-”
“Cứ làm sao?”
“Lấy chỗ này đi,” cô chụp lấy khẩu súng và nhét chúng vào bao. “Và ngươi sẽ không ngăn cản ta.”
“Chúng tôi không ở đây để cản cô.”
Miss Fortune quay lại nhìn Rafen đang đứng trên ngưỡng cửa. Vài chục chiến binh giỏi nhất của cô đang chờ ngoài tiền sảnh, vũ trang đến tận răng với súng hỏa mai, súng lục, lựu đạn và đoản kiếm trông như vừa cướp được ở một viện bảo tàng.
“Có vẻ ngươi cũng định làm gì đó ngu ngốc,” cô nói.
“Ây,” Rafen nói rồi tiến đến bên cửa sổ mở và đóng lại. “Cô thật sự nghĩ chúng tôi sẽ để thuyền trưởng của mình đối mặt với thứ đó một mình sao?”
“Ta đã suýt chết để tiêu diệt Gangplank, và ta vẫn chưa giết hết được những kẻ từng câu kết với hắn. Ta không mong các ngươi đi cùng ta, không phải đêm nay,” Miss Fortune đứng trước đám thủ hạ và đặt tay lên báng súng bằng gỗ hồ đào. “Đây không phải cuộc chiến của các ngươi.”
“Nó sẽ rất đẫm máu đấy,” Rafen nói.
Miss Fortune hít một hơi và gật đầu.
“Rất có thể chúng ta sẽ không còn sống để thấy ánh bình minh,” cô nói, không thể ngăn được môi mình nhếch một nụ cười.
“Đây đâu phải Đêm Thống Khổ lần đầu của chúng ta, thuyền trưởng,” Rafen nói, tay gõ nhẹ lên cái đầu lâu trên chuôi kiếm. “Và tôi không tin đây sẽ là lần cuối đâu.”
Chuyển trang để xem thêm